Thêm một lần trốn chạy
Chiều thứ bảy, một mình, vẫn ly cà phê sữa ngọt lịm cùng tiếng nhạc giao hưởng dịu dàng, tôi giấu mình vào một góc khuất ít người để mắt tới ở một quán cà phê quen. Kể từ giây phút gặp lại anh cho đến bây giờ trong tôi mọi thứ cứ rối tung lên.
Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình. Những tưởng tất cả đã được chôn chặt ở quá khứ và không thể nào bùng cháy lên lần nào nữa. Nhưng số phận thường đi ngược lại với mong muốn của con người. Số phận buộc tôi phải gặp lại anh và tiếp tục đau khổ vì cuộc tình dở dang của mười năm về trước.
Anh bây giờ có lẽ đã đổi thay rất nhiều. Anh đang có một cuộc sống hoàn hảo, một người vợ thành đạt xinh đẹp và một đứa con gái dễ thương. Nghe đâu vợ anh là giám đốc của một ngân hàng lớn còn anh thì đang là ông chủ của một công ty xây dựng xuyên quốc gia. Còn tôi chỉ là một giáo viên mầm non tầm thường, một người thầm lặng yêu thương và nâng nui những đứa trẻ thơ trong đó có con gái của anh, một công việc gắn liền với những tâm hồn non nớt và trong sáng nhất.
Trước khi gặp lại anh tôi đã thật sự mỉm cười mỗi ngày. Tôi hạnh phúc và hài lòng với tất cả những gì tôi đang có. Và rồi một buổi chiều anh xuất hiện mang niềm vui của tôi phủ lên một tầng bụi đau thương.
Anh cũng thẫn thờ đôi chút khi biết tôi là cô giáo của con anh. Nhưng rồi anh bình thản chào tôi bằng một nụ cười ấm áp. Anh có vẻ mừng khi gặp tôi sau nhiều năm không có tin tức. Anh hỏi han tôi như thể những người bạn thân lâu ngày gặp lại. Tôi cũng gắng thản nhiên trước anh.
Vẫn ánh mắt ấy, vẫn giọng nói nhẹ nhàng đã từng làm tôi say, nhưng không gian và thời gian đã thay đổi. Tôi chỉ còn có thể là một người bạn đúng nghĩa đen trong cuộc sống của anh. Có chút gì đó chạnh lành, chút gì đó se sắc hằn lên những đau thương ngày cũ. Và rồi anh quay lưng đi, tôi cũng ngoảnh mặt lại với tất cả, sự hội ngộ không mong muốn chiều hôm ấy đã khiến cuộc sống của tôi bị xáo trộn.
- Anh có thể ngồi đây được chứ?
Tôi bỗng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi nghe có người đang nói chuyện với mình. Thật bất ngờ khi chủ nhân của giọng nói đó chính là anh . Tôi hơi lúng túng vì không biết anh làm gì ở quán cà phê nhỏ xíu này. Nói đúng hơn là với địa vị của anh thì làm gì có người nào tìm đến đây để uống cà phê.
- Trông em có vẻ lo lắng, đã có chuyện gì xảy ra sao?
- À… à… không có gì đâu anh. Anh ngồi đi.
Rồi tôi và anh lại trò chuyện. Anh hỏi tôi trả lời. Không khí có vẻ giống như ngài thanh tra đang thẩm vấn kẻ tình nghi phạm tội. Cho đến khi buổi nói chuyện kết thúc bởi một cuộc điện thoại khẩn mà anh nhận được từ công ty thì tôi vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Tôi biết mình vẫn còn yêu anh, yêu nhiều lắm. Tình yêu cứ tưởng đã nguội lạnh bỗng bừng cháy dữ dội kể từ giây phút tôi gặp lại anh. Tôi nên làm gì đây? Tự hỏi chính mình ngàn vạn lần như thế và rồi tôi lại quyết định trốn chạy khỏi cuộc sống của anh lần nữa.
Tôi phải rời đi anh thật xa, tôi không muốn tình yêu của mình ảnh hưởng đến anh, đến vợ và đứa con gái xinh xắn mà tôi hết lòng thương yêu trước khi biết nó là con gái anh. Nghĩ cũng buồn thật, tôi thật sự là một người phụ nữ đáng thương, tự xót xa cho chính mình. Lần đầu tiên tôi buộc mình phải buông bỏ anh là cách đây mười năm, khi mẹ anh đến gặp tôi bảo rằng:
“Hai đứa còn nhỏ, tình yêu này chưa hẳn là lựa chọn chính xác, khi lớn lên có lẽ con sẽ yêu người khác hoặc giả con trai bác sẽ chọn người khác mà bỏ rơi con. Còn nếu hai đứa thật lòng yêu nhau cho đến về sau thì bác trai cũng không bao giờ chấp nhận mối quan hệ này. Con là đứa con gái tốt. Vì vậy bác mong con có được hạnh phúc. Gia đình bác không thích hợp với con đâu.”
Vậy là tôi im lặng rời xa anh vì sự tự ti hèn yếu và lòng tự trọng của một người con gái trẻ khi mới vừa tròn hai mươi tuổi. Giờ đây khi tôi đã ba mươi, tôi vẫn chọn ra đi trong thầm lặng không vì ai chỉ vì để trả lại cho chính mình những ngày tháng thật sự bình yên.
Không anh, có lẽ cuộc sống của tôi lại trở về như những ngày trước, vui bằng một nửa niềm vui, buồn cũng chỉ bằng một nửa nỗi buồn. Tình yêu tôi dành cho anh sẽ lại ngủ vùi trong quá khứ, không thức tỉnh nữa, cũng không đủ cuồng nhiệt để dành cho ai khác ngoài anh.
Rồi cuộc sống của anh lại trở về như ngày trước, không tôi, không có sự bất chợt nào có thể ảnh hưởng đến mái ấm bé nhỏ và tiếng cười thơ dại, hồn nhiên nơi con gái anh. Mong anh sẽ luôn hạnh phúc.
Phong Miên
Ảnh: internet
Tour Bình Hưng - Ninh Chữ 2N2Đ: Khởi Hành Thứ 6 Hàng Tuần Từ TP. HCM Giá voucher: 1.061.000đ
Thời hạn sử dụng voucher: 12/03/2018 - 21/12/2018
Xe đời mới phục vụ theo chương trình. Khách sạn 2 sao (4 người/phòng).
Vé tham quan vào cửa 01 lần các điểm theo chương trình.
Vé tham quan làng Gốm Bàu Trúc, làng Dệt Mỹ Nghiệp.
Tàu khứ hồi ra đảo Bình Hưng. Xe điện tham quan đảo. Các bữa ăn theo chương trình.
>>> Click để xem thêm chi tiết
Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình. Những tưởng tất cả đã được chôn chặt ở quá khứ và không thể nào bùng cháy lên lần nào nữa. Nhưng số phận thường đi ngược lại với mong muốn của con người. Số phận buộc tôi phải gặp lại anh và tiếp tục đau khổ vì cuộc tình dở dang của mười năm về trước.
Anh bây giờ có lẽ đã đổi thay rất nhiều. Anh đang có một cuộc sống hoàn hảo, một người vợ thành đạt xinh đẹp và một đứa con gái dễ thương. Nghe đâu vợ anh là giám đốc của một ngân hàng lớn còn anh thì đang là ông chủ của một công ty xây dựng xuyên quốc gia. Còn tôi chỉ là một giáo viên mầm non tầm thường, một người thầm lặng yêu thương và nâng nui những đứa trẻ thơ trong đó có con gái của anh, một công việc gắn liền với những tâm hồn non nớt và trong sáng nhất.
Trước khi gặp lại anh tôi đã thật sự mỉm cười mỗi ngày. Tôi hạnh phúc và hài lòng với tất cả những gì tôi đang có. Và rồi một buổi chiều anh xuất hiện mang niềm vui của tôi phủ lên một tầng bụi đau thương.
Anh cũng thẫn thờ đôi chút khi biết tôi là cô giáo của con anh. Nhưng rồi anh bình thản chào tôi bằng một nụ cười ấm áp. Anh có vẻ mừng khi gặp tôi sau nhiều năm không có tin tức. Anh hỏi han tôi như thể những người bạn thân lâu ngày gặp lại. Tôi cũng gắng thản nhiên trước anh.
Vẫn ánh mắt ấy, vẫn giọng nói nhẹ nhàng đã từng làm tôi say, nhưng không gian và thời gian đã thay đổi. Tôi chỉ còn có thể là một người bạn đúng nghĩa đen trong cuộc sống của anh. Có chút gì đó chạnh lành, chút gì đó se sắc hằn lên những đau thương ngày cũ. Và rồi anh quay lưng đi, tôi cũng ngoảnh mặt lại với tất cả, sự hội ngộ không mong muốn chiều hôm ấy đã khiến cuộc sống của tôi bị xáo trộn.
- Anh có thể ngồi đây được chứ?
Tôi bỗng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi nghe có người đang nói chuyện với mình. Thật bất ngờ khi chủ nhân của giọng nói đó chính là anh . Tôi hơi lúng túng vì không biết anh làm gì ở quán cà phê nhỏ xíu này. Nói đúng hơn là với địa vị của anh thì làm gì có người nào tìm đến đây để uống cà phê.
- Trông em có vẻ lo lắng, đã có chuyện gì xảy ra sao?
- À… à… không có gì đâu anh. Anh ngồi đi.
Rồi tôi và anh lại trò chuyện. Anh hỏi tôi trả lời. Không khí có vẻ giống như ngài thanh tra đang thẩm vấn kẻ tình nghi phạm tội. Cho đến khi buổi nói chuyện kết thúc bởi một cuộc điện thoại khẩn mà anh nhận được từ công ty thì tôi vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Tôi biết mình vẫn còn yêu anh, yêu nhiều lắm. Tình yêu cứ tưởng đã nguội lạnh bỗng bừng cháy dữ dội kể từ giây phút tôi gặp lại anh. Tôi nên làm gì đây? Tự hỏi chính mình ngàn vạn lần như thế và rồi tôi lại quyết định trốn chạy khỏi cuộc sống của anh lần nữa.
Tôi phải rời đi anh thật xa, tôi không muốn tình yêu của mình ảnh hưởng đến anh, đến vợ và đứa con gái xinh xắn mà tôi hết lòng thương yêu trước khi biết nó là con gái anh. Nghĩ cũng buồn thật, tôi thật sự là một người phụ nữ đáng thương, tự xót xa cho chính mình. Lần đầu tiên tôi buộc mình phải buông bỏ anh là cách đây mười năm, khi mẹ anh đến gặp tôi bảo rằng:
“Hai đứa còn nhỏ, tình yêu này chưa hẳn là lựa chọn chính xác, khi lớn lên có lẽ con sẽ yêu người khác hoặc giả con trai bác sẽ chọn người khác mà bỏ rơi con. Còn nếu hai đứa thật lòng yêu nhau cho đến về sau thì bác trai cũng không bao giờ chấp nhận mối quan hệ này. Con là đứa con gái tốt. Vì vậy bác mong con có được hạnh phúc. Gia đình bác không thích hợp với con đâu.”
Vậy là tôi im lặng rời xa anh vì sự tự ti hèn yếu và lòng tự trọng của một người con gái trẻ khi mới vừa tròn hai mươi tuổi. Giờ đây khi tôi đã ba mươi, tôi vẫn chọn ra đi trong thầm lặng không vì ai chỉ vì để trả lại cho chính mình những ngày tháng thật sự bình yên.
Không anh, có lẽ cuộc sống của tôi lại trở về như những ngày trước, vui bằng một nửa niềm vui, buồn cũng chỉ bằng một nửa nỗi buồn. Tình yêu tôi dành cho anh sẽ lại ngủ vùi trong quá khứ, không thức tỉnh nữa, cũng không đủ cuồng nhiệt để dành cho ai khác ngoài anh.
Rồi cuộc sống của anh lại trở về như ngày trước, không tôi, không có sự bất chợt nào có thể ảnh hưởng đến mái ấm bé nhỏ và tiếng cười thơ dại, hồn nhiên nơi con gái anh. Mong anh sẽ luôn hạnh phúc.
Phong Miên
Ảnh: internet
Tour Bình Hưng - Ninh Chữ 2N2Đ: Khởi Hành Thứ 6 Hàng Tuần Từ TP. HCM Giá voucher: 1.061.000đ
Thời hạn sử dụng voucher: 12/03/2018 - 21/12/2018
Xe đời mới phục vụ theo chương trình. Khách sạn 2 sao (4 người/phòng).
Vé tham quan vào cửa 01 lần các điểm theo chương trình.
Vé tham quan làng Gốm Bàu Trúc, làng Dệt Mỹ Nghiệp.
Tàu khứ hồi ra đảo Bình Hưng. Xe điện tham quan đảo. Các bữa ăn theo chương trình.
>>> Click để xem thêm chi tiết
Comments