Tưởng chừng đã quên
Ký ức là một thứ gì đó thật đáng sợ,
dù có qua bao lâu hay con người ta có thay đổi thế nào thì nó vẫn tồn tại, ở đó
và chẳng thể nào biến mất.
Khẽ chạm tay vào những cánh hoa
tường vy đang nở rộ, mọi thứ giờ đã không còn giống như trước nhưng sao những
xúc cảm trong em vẫn quá đỗi dạt dào. Có lẽ, người ta nói đúng, không ai có
thể chọn để quên hay nhớ một điều gì đó trong quá khứ, bới nó vẫn luôn tồn tại,
xuất hiện và biến mất không tuỳ thuộc vào chúng ta.
(Em vẫn đứng đây, dưới hàng rào đầy những cánh tường vy hồng rực, như thể cô gái trẻ năm nào lặng lẽ đứng chờ anh)
Không có một lý do nào khiến em có mặt tại nơi này, nhưng bước chân em vẫn lần dò về lối cũ. Em vẫn đứng đây, dưới hàng rào đầy những cánh tường vy hồng rực, như thể cô gái trẻ năm nào lặng lẽ đứng chờ anh.
Mười năm để trốn chạy, để tìm quên,
để che lấp những vết thương đã hằn sâu nơi một người con gái đầy kiêu hãnh.
Tưởng chừng đã quên, đã không còn gì lại trong con tim vốn dĩ đã khô cằn. Ấy
vậy mà mọi thứ vẫn cứ như mới xảy ra hôm qua.
Tự chế giễu bản thân, mà chắc em cũng chỉ có thể làm duy nhất điều đó để bảo lòng thôi đừng hướng về anh nữa.
Đừng nhớ, đừng thương, đừng cố chờ đợi ở một người đã trốn chạy khỏi mình. Anh
bây giờ đã vẹn tròn một tổ ấm, là một người chồng, một người cha. Trách nhiệm
của anh là mang lại tiếng cười và hạnh phúc cho những người trong mái ấm nhỏ
ấy. Em không cho phép mình trở thành nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân của anh
rạn nứt, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
(Tạm biệt anh! Dù rằng anh chưa một lần biết đến sự trở lại và ra đi bất chợt này của em, nhưng với em có lẽ lại là một lần nữa yêu anh)
Lặng lẽ rời xa anh như mười năm về
trước, em sẽ lại tha phương đến một chân trời vô định nào đó không anh. Thói quen
một mình sẽ không làm em có cảm giác lạc loài như ở đây, gần cạnh bên anh, mà
chỉ có quyền lặng thầm yêu rồi đơn phương tổn thương lòng của chính mình.
Tạm biệt anh! Dù rằng anh chưa một
lần biết đến sự trở lại và ra đi bất chợt này của em, nhưng với em có lẽ lại
là một lần nữa yêu anh, một lần nữa trốn chạy để tìm quên anh như đã từng.
Phong Miên
Ảnh: internet
Ảnh: internet
Comments