Con muốn trả lại thanh xuân cho mẹ _ Bài dự thi: "Mẹ, người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi" - 18
Chưa một lần con viết thơ về Mẹ
Cũng chưa từng đặt bút nghĩ về Cha
Bởi lời thơ dù sâu lắng mượt mà
Cũng không thể tả đầy ân nghĩa được
Hãy ví cha như những nguồn sống nước
Và coi mẹ là không khí trời xanh
Gửi cho con tất cả những ngọt lành
Mong con ấu mau trưởng thành khôn lớn
(Trích thơ: Thịnh Nguyễn)
Mỗi một ngày tôi đều như đang chạy đua với thời gian, nhưng dường như chạy thế nào cũng không thắng nỗi thời gian.
Mỗi ngày tôi đều chạy theo tốc độ bạc dần trên mái tóc ba, mẹ.
Mỗi ngày đều đầy những lo lắng và đau đớn. Nỗi đau mang tên con út, con nhỏ hơn ba mẹ rất nhiều. So với anh hai tôi nhỏ hơn ba mẹ nhiều tuổi.Tôi luôn mong bản thân mình có thể chạy thật nhanh nhưng tôi lại luôn đau đớn nhận ra rằng dù tôi chạy nhanh hết mức cũng chẳng thắng nổi năm tháng cuộc đời.
Xin lỗi vì con nhỏ hơn ba mẹ quá nhiều, khi con người ta đã có thể lo lắng đỡ đần cho ba mẹ thì con lại còn ngồi trong lớp học. Nhiều khi con cứ ước mong, con được sinh ra trên thế giới này sớm hơn, ước mong ba mẹ trẻ hơn và sẽ không bao giờ già đi theo năm tháng.
Thỉnh thoảng con tự so sánh gia đình mình với bạn bè, rồi tự con ganh tị khoảng cách tuổi tác giữa chúng và ba mẹ chúng. Con muốn được rút ngắn khoảng cách thời gian của con và ba mẹ lại thật gần,thật gần.
Con đã đếm từng ngày chờ bản thân lớn lên. Con nghĩ lớn lên có thể làm rất nhiều việc cho ba mẹ. Hạnh phúc lớn nhất của con chính là hạnh phúc của ba mẹ. Nhưng con không biết rằng thế giới rộng lớn còn con thì bé nhỏ. Ăn chưa no lo chưa tới, con đếm từng ngày và chỉ đợi được ba mẹ già đi. Cứ như thế, con luôn cảm thấy bất an trước thời gian.
Khi nào con mới đủ trưởng thành hở mẹ? Khi nào con mới trở thành người mà mẹ có thể dựa vào? Khi nào thì bờ vai này của con đủ vững chắc?
Lúc nhỏ chạy loanh quanh sân, mẹ ngồi bửa củi con nhìn, học sinh tan học về đi ngang qua nhà mình con đã hỏi mẹ: “Bao giờ con mới học lớp mười hai hả mẹ?”. Mẹ trả lời: “ Lâu lắm, khi nào mẹ già như cụ bà hàng xóm đó”. Ừ thì già nhưng sao con sợ chữ “già” quá mẹ nhỉ ? Mỗi lần ai đó gọi ba mẹ con bằng ông bà cụ tự nhiên con muốn khóc, tự nhiên con cảm thấy tim con như tan vỡ từ bên trong.Mái tóc của ba bây giờ đã bạc quá nửa. Giọng nói đã khàng, thân hình gầy yếu hay đau lưng thi thoảng lại phải nằm không đứng dậy nỗi. Mẹ thì bị đau dạ dày thi thoảng chả ăn được gì. Da mẹ xuất hiện đồi mồi và bắt đầu nhăn đi. Dấu ấn mà tháng năm để lại quá rõ ràng, nó luôn nhắc con phải kiên trì hơn nữa, nỗ lực hơn nữa.
Hôm nay, đột nhiên con muốn viết vài dòng cho ba mẹ quá, mà đăng lên mạng rồi ba mẹ có đọc đâu vì ba mẹ không hiểu về cái mạng inetrnet này đâu. Thi thoảng con muốn gửi một đoạn video cho ba mẹ. Con kiên trì chỉ cho ba mẹ sài cái mạng xã hội như ba mẹ dạy con cầm đũa vậy, từ từ chầm chậm. Mẹ lại bảo “tao già rồi học mấy cái đó làm gì,học không vào, không sử dụng được”. Người ta nói cách ba năm là cách một thế hệ, con chẳng biết con cách ba mẹ bao nhiêu thế hệ. Có quá nhiều câu chuyện con muốn nghe, muốn hiểu. Con muốn thức đêm rồi mẹ kể cho con nghe về cái thời của mẹ.
(Trong cuộc đời này, con không nhất thiết phải có cái gì cả, nhưng con nhất thiết phải có ba mẹ)
Đôi khi con tự hỏi điều gì làm cho những bậc cha mẹ trên thế gian trở nên vĩ đại đến thế? Nếu con đặt bản thân vào hoàn cảnh đó liệu con có chịu đựng một cuộc đời như vậy, hy sinh nhiều đến thế? Liệu con có chấp nhận một cuộc sống mà ba mẹ đã từng? Ngoài hy sinh ra cũng chỉ toàn là hy sinh, ngoài nước mắt ra cũng chỉ là nước mắt. Bao giờ con hiểu được tình yêu thương của ba mẹ thì ắt hẳn con đã trưởng thành mẹ nhỉ? Có lẽ vì chúa trời không thể có mặt ở khắp mọi nơi nên ngài tạo ra ba mẹ.
Con luôn tự hỏi mẹ có đang hạnh phúc không? Hoặc giả mẹ có từng được hạnh phúc? Cuộc đời mẹ lấy gì làm vui? Mẹ có bao giờ nghĩ cho bản thân chưa? Mẹ có bao giờ dùng tiền của mẹ mua một thứ mẹ thích chưa hay mẹ chỉ toàn dùng tiền của mẹ để mua thứ con thích. Con muốn dùng tiền của mình mua những thứ chúng ta thích. Con muốn cùng mẹ đi khắp mọi nơi và thử tất cả các món ngon vật lạ trên thế gian này. Con muốn dùng những năm tháng rạng rỡ nhất làm những điều mình thích nhất. Con sẽ sống là mình, con gái của mẹ sẽ khiến mẹ tự hào. Không ai lấy đi được nỗi đau của con, cũng chẳng ai có thể lấy đi được nụ cười của con, thế nên sẽ chẳng có ai lấy đi được niềm hạnh phúc của mẹ.
Thế gian này có biết bao nhiêu con đường tuyệt đẹp nhưng chẳng có con đường nào đẹp bằng đường về nhà. Những thứ xa lạ đó chỉ là những mới mẻ nhất thời, còn những điều thân thuộc mãi luôn là điều tuyệt vời nhất. Tình thân là một loại tình yêu bình dị, gần gũi nhưng bám rễ vào lòng. Cũng giống như việc một người luôn cảm thấy quê hương của mình là xinh đẹp nhất, con cảm thấy mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất trong cuộc đời này.
Mong ba mẹ bình an. Mỗi lần con hỏi mẹ trong điện thoại mẹ có ăn sáng không mẹ đều ậm ừ “lâu lâu mới bỏ” nhưng chắc là mẹ luôn quên bữa sáng cứ bắt tay vào làm gì thì mẹ làm rất chuyên tâm Mỗi lần con hỏi ba ba có hút thuốc không ba ơi bỏ thuốc đi ba lại ậm ừ “từ từ chứ sao bỏ liền được”.
Con mong ba mẹ hãy giữ gìn sức khoẻ quý trọng bản thân Dù là con bao nhiêu tuổi đi chăng nữa cũng cần ba mẹ ở bên không thì thế giới này thật sự rất cô đơn. Miễn là ba mẹ luôn ở đây, con của ba mẹ sẽ chẳng bao giờ đơn độc một mình. Hãy để con ở bên bù đắp thanh xuân mà ba mẹ đã dành hết cho con ba mẹ nhé!
Trong cuộc đời này, con không nhất thiết phải có cái gì cả, nhưng con nhất thiết phải có ba mẹ:
Ơn trời biển tấm lòng muôn trượng
Mẹ cùng Cha sinh dưỡng chúng con.
Năm khắc khoải, tháng mỏi mòn
Sớm khuya tần tảo héo hon một đời.
Tác giả: To Mo Chan
Email: anoquynhnhu@gmail.com
Ảnh: nguồn internet
Xem thêm các bài viết dự thi khác:
Comments