Mẹ là thanh xuân của con _ Bài dự thi: "Mẹ, người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi" - 11
“Mẹ yêu” đã bao giờ mẹ
nghe được con gọi như vậy chưa nhỉ? Chắc mẹ chỉ nghe trong những câu chuyện và
tiếng cười đùa của con thôi, đúng không ? Giây phút này, con đang nghẹn đắng cả
cổ họng, nước mắt cứ tràn trên mi, chẳng thể mở rõ để nhìn chữ hay tay run lên
vì nghĩ tới hình bóng của mẹ, nhớ đến nụ cười của mẹ - Người con yêu và
thương nhất trên cuộc đời này.
Con không
biết vì sao mỗi lần nhắc đến mẹ, chỉ cần nghe tiếng gọi "Mẹ" thôi mà
con quặn lòng và nước mắt rơi nhiều đến vậy, phủ kín cả đôi mắt con, mẹ ơi! Con
không trả lời được mẹ ạ! Chỉ vì con cảm nhận được cuộc đời mẹ đi qua tuổi thanh
xuân của con phải vất vả và chịu đựng nhiều bất công đến thế nào. Ngồi ở một
góc trong ký túc xá, trên chiếc giường nhỏ gắn bó với con bốn năm đại học, mắt
con xa xăm nhìn vào khoảng không thinh lặng như thể đang nhìn bóng dáng của mẹ
dịu hiền. Không giây phút nào con ngừng nhớ mẹ, cũng không giây phút nào nhắc
tiếng Mẹ mà con không rơi nước mắt.
Vì con, mẹ nắng sương tần tảo.
Vì con, mẹ không thấy nụ cười của cuộc sống.
Vì con, mẹ nuốt nước mắt vào tim.
Và cũng vì con mà mẹ chưa từng nghe thấy tiếng yêu thương từ
đứa con gái mẹ sinh thành.
Con rơi nước mắt, con nghẹn ngào viết những dòng chữ lên
trang giấy rồi phải run bần bật cả tay để nắn nót đánh chúng vào trong bài viết
hoàn chỉnh này. Đó là vì trong tim con : MẸ LÀ TẤT CẢ, LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẸP NHẤT
TRONG MẮT CON.
(Hạnh phúc của con là được thấy nụ cười của mẹ và nằm gói gọn
trong vòng tay yêu thương)
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đã nghe con gọi suốt hai mươi ba năm cuộc đời,
con gọi vì con cần mẹ, con gọi vì những lúc đó con muốn mẹ là bầu trời của con,
mãi mãi che chở và bên con suốt quãng đường
đời con đi. Vì con biết, chỉ có mẹ là người cuối cùng bên con. Con gái mẹ đã dần
lớn và trưởng thành, nhưng con chỉ luôn câm nín nhìn mẹ và luôn làm mẹ buồn phiền,
con không giống như những người khác, không giống như những đứa bạn cùng lứa. Khi
chúng bạn vui vẻ kể về gia đình, vui vẻ kể về người mẹ mà chúng nó coi đó là bạn
đời. Còn con khi đó chỉ là nhói đau mà lăn tăn ngững giọt nước mắt mà không thể
cho ra ngoài, ứ đọng những nghẹn ngào ở cổ họng mà xít xoa. Vì con ghen tị, ghen tị
với chúng bạn, ghen tị vì mẹ con vất vả hơn nhiều, và con cũng chỉ biết thương
trong lòng mà không thể nói như tụi nó, con hổ thẹn vì con không xem mẹ như người
bạn đời của con. Con đã từng nghĩ ,điều đó với con khó như vậy ư? Câu nói đó khó cỡ nào mà con không làm
được. Mẹ cũng giống như bao người mẹ thôi mà, vậy tại sao con làm cho khoảng
cách mẹ và con xa đến vậy?
Thời gian trôi nhanh quá mẹ nhỉ, con chưa bao giờ dám nghĩ
và dám buông đôi tay của mình để viết về
mẹ - người con yêu đến vô tận. Nhưng hôm nay thật đặc biệt , một chủ nhật đẹp
và bình yên, con vô tình thức tỉnh được bản thân, cảm xúc con trỗi dậy khi lướt
bản tin facebook và con thấy mẹ. Con thấy mẹ mỉm cười, con thấy mô hôi mẹ rơi
và thấy sự mạnh mẽ chịu đựng hằn trên đôi tay mẹ với những chai sạn và vết xước
của những công việc mẹ từng trải qua. Con đã nghe được tiếng gọi của mẹ, con nghe
thấy trong trái tim mẹ đánh thức con. Mẹ nói “con hãy mạnh mẽ và làm một cô gái tuyệt vời. Hãy
yêu thương bản thân, vì chỉ có vậy mẹ mới yên tâm và vui”. Con nghe được âm
thanh nhẹ nhàng đó, con rơi nước mắt để quyết tâm viết cho bằng được, vì mẹ con
là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà con gặp trên cuộc đời này. Con cũng muốn được
mang yêu thương của mẹ kể cho mọi người biết, mang tiếng lòng của đứa con gái mới
lớn kể cho các bạn nghe, và cũng muốn nói Mẹ ơi – giây phút này con sẽ nhớ mãi
trong cuộc đời và con cầu bình an ,cầu cho mẹ được hạnh phúc mãi bên con với những
năm tháng còn lại.
"Chắc hẳn ai đó lướt qua bài tôi, cũng sẽ tự hỏi, con nhỏ này
đã khóc vì sao? Khóc vì lý do gì khi nó cũng thương mẹ nó như bao người. Điều
đó khá đơn giản vì mỗi người có quyền được yêu mẹ của mình một cách khác nhau, còn
với tôi, tình yêu dành cho mẹ là nước mắt, tôi yêu mẹ bao nhiêu tôi khóc nhiều
bấy nhiêu, khóc cả trong suy nghĩ và khóc ngay cả khi ai đó lướt qua tôi gọi tiếng
mẹ. Tiếng khóc đó chứa cả hạnh phúc và buồn thương. Tôi thích nhìn bóng dáng mẹ
tôi, thích cảm giác được nhìn thấy mẹ tôi mỉm cười. Nhưng những nụ cười đó chỉ
đếm trên đầu ngón tay, mẹ chỉ cười vì những câu chuyện phiếm mà bà con ngồi nói
chuyện với nhau, ngồi bàn tán với nhau giữa cái nắng gắt hay những đông lạnh buốt
giá đôi tay, cười để quên đi cái mệt nhọc làm thêm vất vả. Còn lại là giây phút
tôi thương bởi khôn mặt cười ngượng ngạo vì lo cho con, ngượng ngạo cầm những đồng
tiền đầy mô hôi cầm nhét vào đôi tay bé nhỏ của tôi để mong rằng cuộc sống của
tôi có thể học hành tử tế và thay đổi một cuộc sống ý nghĩa hơn, không vất vả
mưa nắng như mẹ đã từng."
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con muốn gọi mẹ như vậy suốt cả cuộc đời. Hôm nay con lại ốm, con nhớ mẹ và nhớ cả cách yêu thương mẹ dành trọn vẹn
cho con. Những giây phút con ngồi viết về mẹ, không phải là thời gian mà là cảm
xúc. Viết về mẹ, con nghẹn ngào nước mắt, viết về mẹ biết bao điều con không thể
nói ra hết . Bởi mẹ yêu, mẹ vĩ đại và bao la biết nhường nào! Con phải cố gắng
để hoàn thành bức thư đầu tiên của con, gửi mẹ nơi xa. Ở đây, con mệt lắm, mẹ ạ! Con
muốn buông mọi thứ để về với vòng tay của mẹ, về nằm trọn trong chăn để được mẹ
quan tâm. Con gái ốm mẹ sẽ lo rất nhiều, mẹ sẽ gọi điện cả ngày để giục dối
con, nào là ăn uống đầy đủ, nào là uống thuốc và ngủ sớm, mẹ rớm nước mắt và
nghẹn ngào hỏi thăm, vì mẹ biết xa mẹ con sẽ tủi thân và không tự lo được hết,
tất cả chỉ vì mẹ lo cho con. Nhưng mẹ ơi! Cả cuộc đời mẹ lo cho con, vậy còn mẹ
thì sao? Con ấm ức, con giận mẹ, con muốn bay nhảy và đi một nơi thật xa, vì gần
mẹ, mẹ sẽ càng vất vả vì con, gần mẹ, con sẽ càng thấy nhói đau hơn.
Mỗi
đêm khi con nghe thấy tiếng hít thở mệt nhọc của mẹ hay hình ảnh mẹ vắt
tay lên trán suy nghĩ. Mỗi ngày nhìn mẹ vừa lo toan chăm sóc bà nội, vừa lo lắng đủ thứ trong nhà, mẹ vẫn dãi nắng dầm sương để chu toàn sau trước. Khó khăn và mệt nhọc lắm đúng không mẹ? Mẹ cũng muốn buông xuôi, muốn khóc như bao phụ nữ
khác mà mẹ chẳng hề làm. Cứ như vậy mẹ trôi qua THANH XUÂN CỦA CUỘC ĐỜI CON, mẹ
nhẫn nhịn ,chịu đựng mọi cay đắng của cuộc đời, những cãi vã chẳng đáng với bố,
những ốm đau đổ lên người mẹ. Nhưng rồi mẹ lại là một người phụ nữ kiên cường, làm
lụng để quên ốm, làm lụng để trang trải, làm lụng nuôi con. Mẹ ơi! Mẹ có quyền
được khóc mà mẹ, mẹ có quyền được nghỉ khi mẹ mệt và mẹ có quyền được YÊU
THƯƠNG.
Trong mắt con, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất và tất cả trên
thế giới này, với những ai là mẹ con đều trân trọng và yêu thương. Vì mẹ là
người vất vả, chịu đựng nhiều nhất, con có thể cười và khóc như một đứa trẻ, còn
mẹ chỉ có thể cười và khóc khi con mẹ ở bên. Cả thanh xuân mẹ dành để nuôi dưỡng
tâm hồn con và cho con trải qua những thanh xuân đẹp nhất.
Màn đêm cũng buông xuống rồi, đồng hồ đã điểm mười hai giờ, con gái đã đi làm về và dành trọn những yêu thương để viết hết những tâm tư gửi gắm mẹ. Ở quê, mẹ nhớ giứ gìn sức khỏe, bình an để sống
mãi bên con nhé, một tương lai không xa nữa, mẹ của con sẽ đỡ vất vả hơn bây giờ.
Hãy chờ con gái mẹ trưởng thành hơn mẹ nhé. Con yêu mẹ! À mẹ ơi, mẹ đừng dục con
lấy chồng nữa nhé, con sợ xa mẹ và sợ lấy chồng mà. Chuẩn bị con đi ngủ rồi, con viết tặng mẹ một bài thơ nữa nhé để mẹ mãi yêu đời và cười nhiều hơn .
Một lần nữa cho con được nói với mẹ: Con
Yêu mẹ!
(Thanh xuân của con có mẹ)
Mẹ ơi! Tiếng gọi đầu đời
Âm vang tiếng nói, ấm con mỗi ngày.
Mẹ là tiên hay bụt giữa
trần?
Mang dòng sữa nóng, tình thương ấm nồng.
Một nắng hai sương mẹ chẳng kêu bần
Một tay dưỡng dục ,nuôi con trưởng thành
Măng già nuôi dưỡng măng non
Đến khi măng mọc , mẹ nua mỗi ngày.
Ai ơi! Còn mẹ nhớ
này
Sống cho chữ hiếu mới
là đạo con.
Tác giả: Huyền Bean
Email: dohuyen2505bk@gmail.com
Ảnh: nguồn internet
Xem thêm các bài dự thi khác:
- Mẹ ơi! Con thương mẹ _ Bài viết số 1
- Gửi mẹ thân yêu của con _ Bài viết số 2
- Mẹ tôi (tác giả: Nhài) _ Bài dự thi số 3
- Trở về _ Bài dự thi số 4
- Mẹ tôi (tác giả: Như Phương) _ Bài dự thi số 5
- Gửi mẹ yêu của con! _ Bài dự thi số 6
- Mẹ! Lặng im và mỉm cười _ Bài viết số 7
- Thư gửi mẹ _ Bài dự thi số 8
- Con tự hào là con của mẹ _ Bài dự thi số 9
- Mẹ! _ Bài dự thi số 10
Comments