Mẹ, người phụ nữ tuyệt vời nhất đời con _ Bài dự thi: "Mẹ, người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi" - 25


Tôi đã từng nghe rằng để được sinh ra trong đời thì phải có một người chấp nhận yêu thương bạn vô điều kiện, chấp nhận mang nặng đẻ đau và chăm lo bạn. Và việc tôi đang hiện diện ở đây, đang viết nên những dòng này là để dành cho người phụ nữ đó- mẹ của tôi.

Một người phụ nữ không biết cách ăn mặc, cũng không biết đến công nghệ hiện đại. Bà ấy cũng không phải là người tâm lý. Lại còn khá bảo thủ và khó tính. Tính cách thì yếu đuối, đụng đến là giọt ngắn giọt dài… Cũng không giỏi cả việc bày tỏ cảm xúc…  Đó là mẹ của tôi. M tôi là người phụ nữa quá ư là bình thường nếu không muốn nói là tầm thường. Mẹ không biết việc học vất vả như thế nào,  Sài Gòn cạnh tranh ra sao nhưng mỗi lần tôi mệt và quay đầu nhìn lại,  mẹ chắc chắn luôn ở đó. Mẹ chưa từng nói mẹ yêu tôi như thế nào, mẹ vất vả ra sao. Nhưng mẹ đã làm nhiều lắm. Tôi bệnh, mẹ thức cả đêm để chăm sóc; tôi thích cái này muốn cái kia mẹ luôn cố gắng mua cho tôi. Tất cả mọi thứ, chỉ cần vì chúng tôi, mẹ luôn sẵn sàng.

(Mẹ không biết việc học vất vả như thế nào,  Sài Gòn cạnh tranh ra sao nhưng mỗi lần tôi mệt và quay đầu nhìn lại,  mẹ chắc chắn luôn ở đó.)

Sáng hôm ấy, ngày tôi trở lại Sài Gòn, mẹ chở tôi xuống bến xe, ngồi phía sau mẹ, cảm giác thật xót xa. Tôi đã muốn ôm mẹ thật chặt. Nhưng tôi lại ngại, lại xấu hổ. Không hiểu vì sao tôi lại phải ngại khi ôm mẹ mình. Thật ngu ngốc. Tôi không thể lí giải được… Và hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa ôm mẹ mình. Tôi giả vờ để tay đặt ngang hông. Siết lại một xíu và nhẹ nhàng ôm lấy mẹ. Tôi chợt phì cười chính mình. Đến ôm mẹ mình cũng phải khó khăn đến thế. Cái vòng eo ấy đã bao lâu rồi tôi không cảm nhận được. Cũng chính lúc đó tôi mới nhìn mặt mẹ gần như vậy. Khuôn mặt ấy, đã bao lâu tôi chưa được nhìn thấy, đã bao lâu tôi chưa được chạm vào, bao nhiêu nếp nhăn là bao nhiêu nhọc nhằn phủ trên vai mẹ, là bao nhiêu yêu thương mẹ dành hết cho chúng tôi. Nhưng mẹ chưa một lần mở miệng kêu than vì điều đó.

Sài Gòn, mảnh đất nhộn nhịp, tôi đang nằm ở đây. Nhìn lên vẫn là bầu trời, bên dưới là đất, xung quanh vẫn là phố xá con người. Đúng, ở đây có mọi thứ nhưng đây không phải nhà của tôi vì ở đây không có mẹ. Tôi chợt nhớ lại cũng tầm ấy mấy năm về trước tôi đã háo hức bao nhiêu để rời khỏi ngôi nhà ấy, ngôi nhà đầy sự yêu thương, rời khỏi sự kèm cặp của ba mẹ. Thì hôm nay tôi lại khao khát được ở nhà bấy nhiêu. Thế mới nói thứ đáng quí trên cuộc đời nay là thời gian.

(Cảm ơn mẹ vì đã bao dung con như vậy, yêu thương con nhiều đến thế)


“Mẹ à, hãy tha thứ cho con. Đôi khi con giận mẹ vì đã để con sống trong cảnh thiếu của cải vật chất. Con giận vì mẹ không đáp ứng hết những yêu cầu của con. Giận vì mẹ là mẹ của con. Con cũng từng mong rằng con sẽ không trở thành một người như mẹ.  Một người phụ nữ yếu đuối, một cuộc sống vất vả, mẹ luôn làm mọi việc vì gia đình mà không quan tâm đến bản thân. Con không muốn sống như thế…

Nhưng rồi hình như trong ba chị em, con là người giống mẹ nhất. Con rất khó tính và cũng khá yếu đuối. Bất cứ chuyện gì cũng có thể làm con rơi nước mắt. Tuy nhiên, cũng giống như mẹ, có thể làm tất cả vì chúng con, con cũng sẽ làm tất cả vì mẹ. Người ta nói rằng chỉ khi làm ba mẹ mới hiểu được hết công ơn của đấng sinh thành. Con chưa có con, mẹ à. Nên chắc con chưa hiểu được hết sự vất vả của mẹ và ba. Nhưng con biết chắc là con yêu mẹ nhiều, thương mẹ lắm dù một câu yêu mẹ con chưa từng thốt ra. 

Cảm ơn mẹ vì đã cho con biết đến thế giới này dù đôi khi cái thế giới ấy làm con đau lắm. 
Cảm ơn mẹ vì đã bao dung con như vậy, yêu thương con nhiều đến thế . 
Cảm ơn mẹ vì đã cho con hiểu được yêu thương là một điều tuyệt vời như thế nào. Con chợt nhớ lại đâu đó những dòng thơ đã học:

“Và chúng tôi một thứ quả trên đời
Bảy mươi tuổi mẹ mong chờ được hái
Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
Mình vẫn còn một thứ quả non xanh."

                                      (Trích: Mẹ và quả của Nguyễn Khoa Điềm)

Trưởng thành cũng có cái giá của trưởng thành. Chúng con đang trưởng thành. Và điều này cũng đồng nghĩa là mẹ con đang ngày một già đi. Liệu con sẽ có mẹ bên đời bao lâu nữa, mẹ ơi? "

Tác giả: Hoa Cỏ May
Email: tinhvo368@gmail.com
Ảnh: nguồn Hoa Cỏ May + internet

Xem thêm các bài viết dự thi khác:

  • Mẹ ơi! Con thương mẹ _ Bài dự thi số 1
  • Gửi mẹ thân yêu của con! _ Bài dự thi số 2
  • Mẹ tôi (tác giả: Nhài) _ Bài dự thi số 3
  • Trở về _ Bài dự thi số 4
  • Mẹ tôi (tác giả: Như Phương) _ Bài dự thi số 5
  • Gửi mẹ yêu của con! _ Bài dự thi số 6
  • Mẹ! Lặng im và mỉm cười _ Bài dự thi số 7
  • Thư gửi mẹ _ Bài dự thi số 8
  • Con tự hào là con của mẹ _ Bài dự thi số 9
  • Mẹ! _ Bài dự thi số 10
  • Mẹ là thanh xuân của con _ Bài dự thi số 11
  • Thanh xuân của mẹ _ Bài dự thi số 12
  • Má là ai trong cuộc đời con _ Bài dự thi số 13
  • Gửi mẹ của con! _ Bài dự thi số 14
  • Má tôi _ Bài dự thi số 15
  • Xin lỗi mẹ...Vì con quá vô tâm _ Bài dự thi số 16
  • Mẹ tôi (tác giả: Quang Phước) _ Bài dự thi số 17 
  • Con muốn trả lại thanh xuân cho mẹ _ Bài dự thi số 18
  • Mẹ! (tác giả:Dreamtea183) _ Bài dự thi số 19 
  • Thay ba con gửi đến mẹ: "Cám ơn em vì tất cả" _ Bài dự thi số 20
  • Gửi mẹ của chồng con! _ Bài dự thi số 21
  • Trang nhật ký thứ ba _ Bài dự thi số 22
  • Mẹ ơi! Con nhớ mẹ _ Bài dự thi số 23 
  • Đứa con vô dụng của mẹ _ Bài dự thi số 24



  • Comments