Thư gửi mẹ _ Bài dự thi: "Mẹ, người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi" - 08
Mẹ! Đó là tiếng gọi thiêng liêng, là tiếng gọi đầu
lòng của mỗi người khi bập bẹ tập nói, là tiếng gọi tha thiết ân tình.
Với tôi, mẹ đơn giản là mẹ, là người sinh thành nuôi
dưỡng tôi nên người. Mẹ tôi không phải là một cô giáo, một doanh nhân hay một người
cao sang. Mẹ chỉ là mẹ - một người phụ nữ chân lấm tay bùn.
Mẹ à! Điều
đầu tiên con muốn nói là con yêu mẹ, yêu mẹ nhiều lắm. Hai mươi năm bên mẹ, con chưa một
lần ôm lấy mẹ và nói rằng: "con yêu mẹ". Vì con ngại, và cũng vì con là con gái nhưng không quá thân
thiết với mẹ như người khác. Vì con là chị cả trong nhà nên con phải chia sẻ mẹ với các em của con nữa.
Đôi khi con ghen tị, con tủi thân, con trách mẹ thương em nhiều hơn con. Con còn
trẻ con quá phải không mẹ?
(Mẹ tôi không phải là một cô giáo, một doanh nhân hay một người cao sang. Mẹ chỉ là mẹ - một người phụ nữ chân lấm tay bùn.)
Mẹ à! Con biết cuộc sống mẹ phải khốn khổ từ nhỏ. Mẹ kể mẹ sinh ra trong gia đình
nghèo khó, suốt tuổi thơ không được vui đùa như bè bạn. Sáng mẹ phải đi bắt tôm bắt cá, tối
lại đi đào khoai. Những ngày đói vì gạo không đủ ăn, mẹ lại phải tìm cây trái dại bỏ
bụng cho đỡ đói. Rồi ngày mẹ cùng cha về một nhà, cuộc sống cũng không khá hơn.
Đôi tay ấy, ánh mắt ấy vẫn phải chạy vạy lo toan cho cuộc sống và lo cho chúng con
nên người.
Mẹ à! Con
biết tay mẹ đã lắm chai sần. Mỗi lần cầm tay mẹ, con lại bảo tay mẹ xấu thế. Mẹ
chỉ cười mà không nói gì. Con cũng chỉ vô tư hỏi thế mà chẳng bao giờ nghĩ đôi tay
ấy vì ai mà như vậy. Đôi tay dạy con cách cầm đũa, đôi tay cùng con nắn nót nét
chữ đầu tiên, cũng là đôi tay đánh vào mông con mỗi khi con phạm lỗi. Con biết
con bướng làm mẹ khốn khổ đủ điều. Đôi khi mẹ còn đùa rằng bướng như con sau này không ai lấy cứ về với mẹ.
Khi mẹ con mình cùng nhau đi làm, con vì còn
trẻ chưa bao giờ phải làm gì nên lúc đầu cứ khóc lóc kêu mệt suốt ngày, rồi
lại nhõng nhẽo đòi về. Mẹ cũng khóc vì mẹ
thương con. Nhưng mà lúc đó con đâu biết xót. Con vẫn trách mẹ, vẫn vô tư mà chẳng
quan tâm lấy mẹ một lần.
Mẹ! Con xin lỗi. Tình yêu của mẹ quá lớn mà con không hay
biết. Hai mươi tuổi đầu, đi làm, đói vẫn nhõng nhẽo bắt mẹ mua đồ ăn. Khi con bảo cơm công
ty khó ăn, mẹ lại phải chạy đi mua cơm, khi con kêu khát mẹ lại đi mua nước. Mẹ cứ
thế chiều chuộng hi sinh vì con mà không lời trách móc, than vãn. Mẹ
thương con mà con nào hay biết.
Tuổi hai mươi cũng mang đến cho con bao nhiêu khó khăn, mẹ vẫn bên con che chở bảo vệ con. Mẹ
bảo con lớn rồi nhưng còn ngây ngô lắm, ra đường đứa khác nó " bán" mất.
Sợ con không chịu được cuộc sống phồn hoa cám dỗ ngoài kia, mẹ đi làm cũng đưa
con đi cùng. Con thích lắm cảm giác hai mẹ con ngủ chung giường. Con ôm lấy mẹ,
hơi ấm ấy ru con vào giấc ngủ.
(Ánh hào quang của mẹ được tỏa ra từ ánh mắt, ánh mắt hiền từ và dõi theo chúng con trong suốt cả cuộc đời.)
Ngày ngày trôi qua công việc mệt mỏi mẹ vẫn gắng
gượng làm để bòn vét từng đồng lo cho con, cho em. Đêm về tan ca, hai mẹ con lại trò chuyện rồi lại ôm nhau ngủ. Con ngây ngô hỏi mẹ: "Sao mẹ chẳng có eo gì cả thế?". Mẹ cười và bảo:" Ngày xưa mẹ cũng gầy như con bây giờ. Nhưng lấy chồng xong, sinh ba chị em con nên mẹ đâu được như thiếu nữ nữa". Ra vậy, tình thương của mẹ cho
chúng con không chỉ là sự ân cần sự chăm sóc mà còn là sự hi sinh. Hi sinh niềm
vui ngoài kia dành cả cuộc đời bên chúng con, hi sinh cái đẹp của mình để sinh
ra chúng con. Dòng sữa ấy, vòng tay ấy sẽ bao bọc, ôm ấp lấy chúng con đến bao giờ nữa vậy mẹ ơi?
Mẹ à! Sao
mẹ không sống cho mình, sống vui vẻ mà cứ ôm muộn phiền, cứ mãi suy nghĩ cho
chúng con vậy. Ba chị em con từ bé đã yếu ớt. Đứa phải đi viện, đứa phải tiêm từ
lúc vừa sinh vài tháng. Mẹ bảo cứ phải suốt ngày thức khuya đến nỗi vàng da, mắt
thâm quầng. Mẹ vẫn vậy, vẫn không nản, làm tất cả để mang sự sống đến cho chúng
con.
Cảm ơn mẹ! Vì mẹ đã sinh chúng con, cho chúng con hình hài, mang sự sống đến cho chúng con, cho
chúng con được trải nghiệm được sống trên thế giới này, mẹ ơi!
Cảm ơn mẹ! Vì mẹ đã không bỏ rơi con khi chập chững bước đi ,chập chững học nói, cả khi con học mãi chẳng thuộc những chữ cái đầu tiên , khi con không thể tự mình đi xe đạp, và bây giờ cũng không bỏ rơi con vào thời điểm con chơi vơi giữa những cơn say nắng đầu đời.
Có thể mẹ
không là cô giáo, không là bác sĩ như mẹ người ta, nhưng mẹ mãi đẹp, mãi mãi làm
con tự hào với tất cả mọi người. Ánh hào quang của mẹ được tỏa ra từ ánh mắt, ánh mắt hiền từ và dõi theo chúng con trong suốt cả cuộc đời. Mẹ! Con không yêu mẹ mà là rất yêu, rất
yêu, rất tự hào về mẹ. Mẹ ơi! Con dù lớn đến đâu cũng vẫn là con của mẹ và con biết trên suốt chặn đường đời lòng
mẹ vẫn mãi dõi theo con."
Tác giả: Lan Trinh (bài dự thi số 8)
Email: lantrinh20051998@gmail.com
Ảnh: nguồn internet
Xem thêm các bài dự thi khác:
Xem thêm các bài dự thi khác:
- Mẹ ơi! Con thương mẹ _ Bài dự thi số 1
- Gửi mẹ thân yêu của con! _ Bài dự thi số 2
- Mẹ tôi (tác giả: Nhài) _ Bài dự thi số 3
- Trở về _ Bài dự thi số 4
- Mẹ tôi (tác giả: Như Phương) _ Bài dự thi số 5
- Gửi mẹ yêu của con! _ Bài dự thi số 6
- Mẹ! Lặng im và mỉm cười _ Bài dự thi số 7
Comments