Trang nhật ký thứ ba _ Bài dự thi: "Mẹ, người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi" - 22

Chủ nhật, ngày 4 tháng 9 năm 2017

Đêm nay là đêm đầu tiên con xa nhà. Cảm giác lạc lõng và bơ vơ cứ bao lấy con. Con ngơ ngác tự hỏi: “Đây là đâu?”. Con quên hết cả thảy những mục tiêu, dự định, những quyết tâm và cả dũng cảm khi con còn ở nhà với mẹ. Có thứ gì đó làm con thao thức không ngủ được và rồi nó thôi thúc con ngồi dậy viết ra những dòng nhật ký này.

Mẹ à, con hay nói với chúng bạn con rằng: “Nhật ký là thứ xa xỉ”. Không phải con không thể dành dụm đủ tiền để mua một cuốn sổ viết nhật ký, mà vì con không thể nào viết một cuốn nhật ký bí mật thực sự. Bởi vì mẹ, mẹ luôn đọc nhật ký của con. Và dù con có cất cuốn nhật ký đó kĩ đến đâu thì mẹ vẫn phát hiện được.

(Có thứ gì đó làm con thao thức không ngủ được và rồi nó thôi thúc con ngồi dậy viết ra những dòng nhật ký này)

Ngày đầu tiên con biết viết nhật ký là lúc con lên năm tuổi. Một đứa trẻ con ngây ngô lúc đó đã cố gắng viết những dòng chữ thật to trên tờ giấy lịch chật hẹp. Lúc đó, bố đi học xa, nên con đã viết nhật ký rằng con nhớ bố, và con đã kể mọi thứ linh tinh trong nhà, từ việc cái bát cho đến con gà. Con đã viết thật nhiều và vô cùng tâm đắc. Rồi, con đã cố chạy lên cơ quan để đưa cho mẹ xem. Ngay lúc mẹ đang bận rộn bao nhiêu là việc thế mà con cứ nằng nặc đòi mẹ đọc cho bằng được. Vậy là mẹ phải đọc. Mẹ vừa đọc vừa cười. Mẹ ôm con vào lòng và khen con viết hay. Ôi! Lúc đó con đã vui đến nhường nào, như được điểm mười trong bài tập làm văn vậy. Nhưng cái quan trọng không dừng lại ở đó. Mẹ bất giác đưa cho các cô trong cơ quan mẹ xem. Và kết quả là các cô được một trận cười vỡ bụng. Ngay lúc ấy, con biết con đã sai. Một đứa trẻ năm tuổi đứng đó cau có, làm mặt “thụng” khó chịu trước mặt người lớn, ấy thế mà ai cũng bảo dễ thương mẹ à. Sao lúc đó mẹ lại đưa cho các cô làm gì, mẹ nhỉ? Thế là con nghĩ: “Mình hứa sẽ không viết nhật ký nữa.”

Lời hứa của một đứa nhóc con vẫn đang học đánh vần liệu có đáng tin không hả mẹ? Chắc mẹ lại đúng. Hoàn toàn không đáng tin. Năm con học lớp bảy, con lại viết nhật ký. Khoảng thời gian đó con đã gặp “stress” nặng lắm mẹ à. Con không muốn nói chuyện với bạn bè nhưng con cũng không biết chia sẻ với mẹ thế nào. Vậy nên con cứ im lặng, cứ lầm lũi suốt cả mấy tháng trời. Những lúc cô đơn nhất đó, con lại lấy giấy ra viết nhật ký. Nhưng lần này con không muốn cho mẹ xem. Con đã viết ra hết cả những khó khăn, những nỗi lòng của mình trên từng trang giấy. Con đã cất giấu tất cả những cảm xúc, nỗi niềm và suy nghĩ của con ở nơi khó thấy nhất. Con đã cố gắng đè cả chồng sách vở lên những trang nhật ký đó. Con biết như thế là nghẹt thở, như thế càng bế tắc hơn nhưng con vẫn làm vậy. Một mình con lúc đó đã phải ôm cả mớ hỗn độn trong đầu và còn cả đống bài tập trên bàn nữa. Nhưng tại sao lúc đó con không nói với mẹ nhỉ? 

Và rồi một hôm, khi con đang chăm chú xem phim thì mẹ biến mất. Mẹ đã lên phòng con. Mẹ đã tìm thấy cuốn nhật ký của con. Mẹ đã lôi tất cả những chồng sách vở mà con cố đè lên để lấy cuốn nhật ký đó ra. Và đương nhiên, mẹ đã đọc hết, trong khi con vẫn đang say mê xem phim. Khi con bước lên phòng và thấy mẹ đang đọc nhật ký của mình, con đã giận dữ. Trong con lúc đó chỉ là cảm giác bực mình, thất vọng, xấu hổ, như thể con cố giấu món đồ nào đó nhưng lại bị tìm thấy hay đang làm chuyện lén lút thì bị phát hiện vậy. Một cảm giác trẻ con và ích kỷ. Con la toán lên, lao đến giật cuốn sổ và chạy mất. Con cứ chạy, bỏ lại mẹ với lời xin lỗi vừa mới thốt ra. Con bẩm bẩm: “Tại sao mẹ lại cứ thích xem nhật ký của con? Tại sao?”.

Và con lại hứa rằng mình sẽ không bao giờ viết nhật ký nữa. Nhưng kì lạ lắm mẹ ạ. Con giận, con xấu hổ, thế mà sao con thấy nhẹ nhõm hẳn người. Những căng thẳng, buồn bực từ bấy lâu trong con được vơi đi, như chính mẹ đang san sẻ một phần khó khăn đó cùng con vậy. Thế nhưng mẹ ơi, lúc đó, có phải mẹ đã khóc? Có phải mẹ đã không thể kiềm chế được dòng lệ khi xem cuốn nhật ký đó? Có phải mẹ đã đau xót khôn nguôi khi lật từng trang, từng trang?  Có phải mẹ đã buồn lắm nhưng vẫn cố kìm nén nó lại? Khi con xem lại cuốn nhật ký, nó đã nhòe rất nhiều. Từng giọt nước mắt mẹ thấm đậm vào trang giấy, nó làm mực tan ra rồi loang dần. Mẹ ơi, giá như con biết điều đó sớm hơn. Giá như con biết mẹ đã buồn đến nhường nào khi phải đọc những dòng nhật ký ấ. Giá như con thấy khóe mắt mẹ lúc đó đã ước nhòe, thì con đã không nổi cáu với mẹ.

(Vì mẹ yêu con nên dù con có ở bất cứ nơi nào ấm áp nhất thì vẫn không thể bằng ở nhà với mẹ)

Lần thứ ba con viết nhật ký là hôm nay. Con viết ở một nơi xa nhà, xa gia đình, và xa mẹ. Và con viết để gửi cho mẹ. 

"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!"

Khi con năm tuổi, con còn quá bé để hiểu cảm giác sung sướng của mẹ khi đưa tờ nhật ký của con cho các cô xem, con không thể hiểu mẹ đã muốn khoe con gái của mẹ đến nhường nào, và con cũng không biết mẹ đã tự hào về con biết bao. 

Khi con học lớp bảy, tâm lý của một cô bé đang tuổi dậy thì thật phức tạp. Con đã muốn chia sẻ cho mẹ biết, dù con không thể tìm ra một lối thoát nào hợp lý để kể với mẹ. Nhưng lúc đó, con cần mẹ. 

Và giờ, con tin là mẹ biết điều đó. Mẹ muốn hiểu con, mẹ muốn gỡ rối và giúp con thoát khỏi những sức ép tâm lý ấy. Mẹ tìm đến điều mà con nhất định sẽ làm: là viết nhật ký. Mẹ hiểu con còn hơn cả con hiểu chính bản thân mình. Đó là lý do tại sao con không bao giờ viết được một cuốn nhật ký nào bí mật hết. Nhưng con tin, lý do quan trọng và quyết định nhất chính là vì mẹ yêu con. Vì mẹ yêu con nên dù con có ở bất cứ nơi nào ấm áp nhất thì vẫn không thể bằng ở nhà với mẹ. Dù con có cố giấu bất cứ thứ gì thì mẹ vẫn tìm ra, và dù con có đi đâu, có trở thành một vĩ đại thế nào thì con vẫn là con của mẹ, vẫn chỉ là một đứa trẻ bé bỏng. 

Đến bây giờ, con không còn trách việc mẹ đọc nhật ký của con nữa, ngược lại, con biết ơn vì lúc đó mẹ vẫn ở bên con, hiểu con, chia sẻ với con mọi điều. Và với con, nhật ký không hẳn là phải bí mật. Nhật ký giúp con trải lòng mình hơn, và giúp mẹ hiểu con hơn.

Mẹ ơi, ngày mai, con sẽ trở thành một cô tân sinh viên rồi. Con đã đủ lớn để có thể rời khỏi vòng tay mẹ, để tự giác làm chính công việc của con. Xin mẹ hãy tin con. Con nhớ gia đình, nhớ mẹ, nhưng con tin con có đủ mạnh mẽ để vượt qua và sẽ cố gắng học tập thật tốt, sống hết mình cho tuổi trẻ, cho thử thách và những chuyến đi xa, vì con biết rằng bên con luôn có mẹ và gia đình. 

"Cảm ơn mẹ đã yêu con. Cảm ơn mẹ đã hi sinh mọi thứ vì con. Và cảm ơn cuộc đời đã cho con làm con của mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ, thật nhiều."

Tác giả: Hải Băng
Email: lethicamduyen99@gmail.com
Ảnh: nguồn internet

Xem thêm các bài viết dự thi khác: 




  • Mẹ ơi! Con thương mẹ _ Bài dự thi số 1
  • Gửi mẹ thân yêu của con! _ Bài dự thi số 2
  • Mẹ tôi (tác giả: Nhài) _ Bài dự thi số 3
  • Trở về _ Bài dự thi số 4
  • Mẹ tôi (tác giả: Như Phương) _ Bài dự thi số 5
  • Gửi mẹ yêu của con! _ Bài dự thi số 6
  • Mẹ! Lặng im và mỉm cười _ Bài dự thi số 7
  • Thư gửi mẹ _ Bài dự thi số 8
  • Con tự hào là con của mẹ _ Bài dự thi số 9
  • Mẹ! _ Bài dự thi số 10
  • Mẹ là thanh xuân của con _ Bài dự thi số 11
  • Thanh xuân của mẹ _ Bài dự thi số 12
  • Má là ai trong cuộc đời con _ Bài dự thi số 13
  • Gửi mẹ của con! _ Bài dự thi số 14
  • Má tôi _ Bài dự thi số 15
  • Xin lỗi mẹ...Vì con quá vô tâm _ Bài dự thi số 16
  • Mẹ tôi (tác giả: Quang Phước) _ Bài dự thi số 17 
  • Con muốn trả lại thanh xuân cho mẹ _ Bài dự thi số 18
  • Mẹ! (tác giả:Dreamtea183) _ Bài dự thi số 19 
  • Thay ba con gửi đến mẹ: "Cám ơn em vì tất cả" _ Bài dự thi số 20
  • Gửi mẹ của chồng con! _ Bài dự thi số 21


  • Tima vay tien nhanh giai ngan trong ngay

    Comments