Xin còn mãi yêu em!


Tôi tình cờ gặp lại em giữa phố đông
Đôi má chẳng còn hồng như nhiều năm về trước,
Bờ vai gầy, thiếu mái tóc đen dài tha thướt
Môi em vẫn cười nhưng chua xót lắm thay.

Tôi biết em đã trải qua nhiều điều đắng cay,
Và cuộc đời đã dạy cho em làm thế nào mạnh mẽ.
Năm tháng trôi nhanh, em cũng không còn trẻ
Nếp nhăn đã đầy, trên đôi mắt đẹp ngày xưa.

Nhớ hồi ấy, tôi chở em đi qua những cơn mưa
Mặc gió hanh hao, mặc bầu trời ầm vang tiếng sét.
Còn đó tình tôi, cùng tiếng đạp xe kẽo kẹt
Em nhớ hay quên? Chừng cũng quá lâu rồi…

Em bây giờ bỗng chốc phải đơn côi,
Đã hết nửa cuộc bể dâu mà vẫn chưa vẹn tròn hạnh phúc.
Số phận buộc em phải bao lần đổ gục,
Cũng bởi kiên cường nên em cố chịu đựng đau đớn để vượt qua.

Tôi biết em đã lạnh lùng, cách tất cả thật xa
Ngay chính tôi cũng đã nằm ngoài của em thế giới.
Em chỉ muốn một mình bình yên, không khát khao, chờ đợi
Tôi dặn lòng cứ để chuyện ngày xưa ấy ngủ yên.

Thương vẫn thương nhưng sẽ không khiến em thêm muộn phiền …

Phong Miên
Ảnh: nguồn internet (edit: PM)

Xem thêm các bài thơ viết khác: 




Comments