Gửi mẹ kính yêu! _ Bài dự thi: "Mẹ, người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi" - 31
Hẳn mẹ bất ngờ lắm khi đọc được lá thư này, mẹ nhỉ? Phải
chăng những năm tháng qua con chưa một lần nói rằng con yêu mẹ mà chỉ thản nhiên
đón nhận tình yêu thương, sự chăm sóc của mẹ? Nhưng mẹ ơi, từ sâu thẳm trong
trái tim con, mẹ là người quan trọng nhất, là người con yêu thương và biết ơn
nhất. Hôm nay con lấy hết dũng khí viết nên những dòng tâm tình gửi mẹ.
Xem thêm các bài viết dự thi khác:
Mẹ ơi! Con thương mẹ _ Bài dự thi số 1
Gửi mẹ thân yêu của con! _ Bài dự thi số 2
Mẹ tôi (tác giả: Nhài) _ Bài dự thi số 3
Trở về _ Bài dự thi số 4
Mẹ tôi (tác giả: Như Phương) _ Bài dự thi số 5
Gửi mẹ yêu của con! _ Bài dự thi số 6
Mẹ! Lặng im và mỉm cười _ Bài dự thi số 7
Thư gửi mẹ _ Bài dự thi số 8
Con tự hào là con của mẹ _ Bài dự thi số 9
Mẹ! _ Bài dự thi số 10
Mẹ là thanh xuân của con _ Bài dự thi số 11
Thanh xuân của mẹ _ Bài dự thi số 12
Má là ai trong cuộc đời con _ Bài dự thi số 13
Gửi mẹ của con! _ Bài dự thi số 14
Má tôi _ Bài dự thi số 15
Xin lỗi mẹ...Vì con quá vô tâm _ Bài dự thi số 16
Mẹ tôi (tác giả: Quang Phước) _ Bài dự thi số 17
Con muốn trả lại thanh xuân cho mẹ _ Bài dự thi số 18
Mẹ! (tác giả:Dreamtea183) _ Bài dự thi số 19
Thay ba con gửi đến mẹ: "Cám ơn em vì tất cả" _ Bài dự thi số
20Gửi mẹ của chồng con! _ Bài dự thi số 21
Trang nhật ký thứ ba _ Bài dự thi số 22
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ _ Bài dự thi số 23
Đứa con vô dụng của mẹ _ Bài dự thi số 24
Mẹ, người phụ nữ tuyệt vời nhất đời con _ Bài dự thi số 25
Ngày bé, tôi từng rất sợ mẹ tôi _ Bài dự thi số 26
Mẹ - món quà vô giá của cuộc đời con _ Bài dự thi số 27
Mẹ (tác giả: Hoèn) _ Bài dự thi số 28
Mẹ là người không ai có thể thay thế _ Bài dự thi số 29
Lá thư gửi mẹ _ Bài dự thi số 30
Mẹ có biết không, đối với con mẹ là bầu trời bao la luôn che
chở cho con, là ánh dương rực rỡ soi đường tỏ lối hướng con về tương lai tươi
sáng. Ai đã kiên nhẫn tập con viết từng chữ dù ngoằn nghèo, méo mó? Ai đã dạy
con những phép tính đầu tiên? Lại là ai dắt tay con đến cổng trường cấp một
trong ngày đầu đi học? Là mẹ. Mẹ của con. Mẹ từng nói dù con trở nên tốt hay xấu,
giỏi hay dở thì tình yêu thương mẹ dành cho con vĩnh viễn không đổi thay. Tuy
nhiên, mẹ luôn mong con có thể cố gắng, kiên cường đi đến thành công, không phải
vì mẹ mà vì tương lai, vì cuộc sống của con.
(“Sứ mạng của người mẹ không phải là làm chỗ dựa cho con cái mà là làm cho chỗ dựa ấy trở nên không cần thiết” – B.Babbles)
Ấy vậy mà những ngày thơ ấu con
nào có hiểu. Mỗi lần con vấp ngã mẹ luôn không đưa tay đỡ con đứng dậy, không kề
bên an ủi động viên. Ngược lại mẹ đánh con, răn dạy con, trách phạt con. Thế là
với cái tính con nít đầy ương bướng, ngông cuồng con đã hờn dỗi mẹ vì sao không
hiểu con, vì sao không dỗ dành con và vì sao mẹ rõ ràng biết đáp án nhưng không
nói cho con mà phải bắt con phải tìm tòi. Vì mẹ mong con ngã từ vị trí nào thì
phải tự mình đứng lên từ vị trí đó. Vì mẹ muốn để con tự nhìn nhận và suy ngẫm
về lỗi lầm, về sự thất bại của bản thân để từ đó cố gắng để bước tiếp bằng
chính sức mạnh bản thân. Vậy mà cho đến bây giờ con mới hiểu, có quá muộn màng
không mẹ?
Nghĩ về mẹ, con không thể kìm nén được cảm xúc. Sai lầm lớn
nhất của đời con là đã làm cho mẹ phải rơi nước mắt. Điều ấy làm con dằn vặt
trong lòng suốt những tháng năm qua. Đó là một buổi chiều trời nhá nhem tối,
mưa gió và sấm sét, con lủi thủi một mình bước từng bước nặng nề trong vô vọng.
Con đã ngồi sụp xuống đường khóc thật to mặc cho cặp sách và quần áo đã ướt nhẹp,
vì con mỏi mắt mong chờ mẹ mang áo mưa đến đón, nhưng mãi khi người cuối cùng
bước chân ra khỏi sân trường vẫn không thấy bóng mẹ đâu. Về đến nhà, vừa nhìn
thấy con, mẹ vội vàng bảo con thay đồ và khuấy sữa nóng cho con uống vì sợ con
sẽ cảm, sẽ ốm. Nhưng trong lúc cáu ghắt và trách móc mẹ, con đã vô tình đẩy đổ
ly sữa ấy. Một tiếng choang thật mạnh đã thức tỉnh con, mẹ cúi xuống nhặt những
mảnh vỡ thủy tinh với hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi. Sai lầm ấy làm con hối hận
cô cùng và day dứt trong lòng con đến tận hôm nay. Có lẽ nếu con không nhắc đến
thì mẹ đã quên, bởi mẹ luôn là người bao dung nhất trên đời. Nhưng con vẫn muốn
nói rằng: "Con xin lỗi mẹ".
(Trên đường đời nhiều chông gai vấp
ngã, xin mẹ hiền hãy thứ lỗi cho con)
Mẹ dành cả thanh xuân, cả cuộc đời để nuôi nấng, dạy dỗ con
nên người. Ngàn lời cảm ơn, vạn lời xin lỗi biết nói sao cho vừa. Dòng thời
gian cứ lặng lẽ trôi đi, đôi mắt mẹ đã in hằng vết chân chim, bàn tay mẹ xuất
hiện những nốt chai sần như sự minh chứng cho những tháng năm tần tảo ngược
xuôi để nuôi con khôn lớn. Mẹ chăm chút con từ bữa ăn đến giấc ngủ, từ bộ quần
áo đến quyển sách, quyển vở. Nhưng con tự hỏi: mình đã làm gì cho mẹ, hay chỉ
mang đến cho mẹ ghánh nặng, sự vất vả, sầu lo? Vào những dịp đặt biệt như “ngày
của mẹ”, ngày quốc tế phụ nữ, ngày phụ nữ Việt Nam, con chưa một lần mua quà tặng
mẹ. Thế mà mẹ chưa một lần phàn nàn về những giá trị vật chất tầm thường ấy.
Năm nay, ngày tám tháng ba, mẹ mở đài phát thanh và nghe thấy bài thơ con viết
tặng mẹ, con có ngờ đâu mẹ lại xúc động nghẹn ngào rằng đó là món quà ý nghĩa
nhất đối với mẹ. Con vui lắm. Con mong mẹ có thể cùng con bước tiếp trên chặng
đường dài phía trước. Con sẽ không ngừng cố gắng để thực hiện ước mơ, hoài bão
của con để mẹ không phải lo lắng, phiền lòng vì con nữa.
Tác
giả: Diệu Hiền
Email:
thihien0601@gmail.com
Ảnh:
nguồn Internet
Xem thêm các bài viết dự thi khác:
Comments