Mẹ - món quà vô giá của cuộc đời con _ Bài dự thi: "Mẹ, người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi" - 27
Con đã từng
viết, viết rất nhiều, có khi đó là câu chuyện ngắn về tình yêu, có khi đó là cảm
xúc nhất thời của một đứa con gái tuổi đôi mươi hay những tâm sự về cuộc sống
thường ngày nhưng viết về mẹ thì có lẽ đây là lần đầu tiên. Hôm nay, không phải
là ngày 8/3, không phải lễ Vu Lan báo hiếu hay một dịp nào đó đặc biệt mà ngay
lúc này đây, đứng giữa thành phố xô bồ, chật chội và tấp nập này “Con nhớ mẹ”.
Con đã từng nghe ai đó nói: “ Trên thế giới có rất nhiều kỳ quan đẹp và kỳ vĩ
nhưng kỳ quan đẹp nhất, vĩ đại nhất có lẽ chính là trái tim của người mẹ”. Đối
với con, mẹ là món quà vô giá mà ông trời ban cho, mẹ là của con và con là của
mẹ.
(...mẹ vẫn mạnh mẽ, vẫn mỉm cười nhìn con và nói với ba: “ Con là món quà quý giá nhất của mẹ, vì con mọi khó nhọc có là gì”)
Trái tim mẹ qua ngôn từ hoa mỹ nào có thể diễn
tả hết được đây? Hôm nay, con đặt bút viết những dòng này, con thực sự rất nhớ
mẹ, thèm lắm cái ôm ấm áp, thèm được nhìn thấy mẹ và thèm được khóc trong vòng
tay mẹ. Nhớ lúc con còn bé, qua lời kể của ba, mẹ sinh con ra, đứa con đầu lòng
của mẹ, dù lúc ấy trời đất quay cuồng, tay như muốn bẻ nát cái giường hộ sản,
chân như muốn đạp nát cả căn phòng nhưng mẹ không bao giờ bỏ cuộc. Sinh con ra
đã khó nhưng nuôi con lại càng khó hơn, mẹ vẫn kiên trì tới nỗi đôi mắt thâm quầng
vẫn thức canh cho con những lúc con ốm đau, những cơn sốt cao làm cháy lòng mẹ.
Con biết con đau một nhưng mẹ đau tới gấp trăm, gấp ngàn lần, mẹ bối rối với những
cơn đau của con nhưng mẹ vẫn mạnh mẽ, vẫn mỉm cười nhìn con và nói với ba: “
Con là món quà quý giá nhất của mẹ, vì con mọi khó nhọc có là gì”.
Khi con chập chững bước vào lớp Một, nhớ lúc
đó con sợ hãi nép vào lòng mẹ, nắm chặt bàn tay mẹ, tay mẹ ôm trọn lấy bàn tay
nhỏ bé của con, vỗ về con. Bước qua những năm tháng tuổi thơ, vô số lần làm cho
mẹ buồn, con chỉ biết ham chơi,ham vui với bạn bè mà đâu có biết được đằng sau ấy
mẹ buồn con tới nhường nào. Có những lúc con chỉ muốn rời xa vòng tay mẹ, xa thật
xa vì những nông nổi tuổi mới lớn, chạy theo những thứ hư vô, đắm chìm vào những
thứ vô bổ và đuổi theo những ham muốn tầm thường mà không một lần ngoái đầu
nhìn lại. Con không biết rằng phía sau lưng con là những giọt nước mắt của mẹ,
là nỗi buồn vô tận khi con đã đủ lông đủ cánh bay đến một phương trời xa, nơi
không có mẹ, để con hỏa sức vùng vẫy trên bầu trời ấy.
Ngày con rời xa mẹ để vào đại học, con vui mừng
bao nhiêu thì mẹ lại buồn bấy nhiêu nhưng mẹ cũng vui vì con mẹ đã lớn, đã có
thể sống tự lập mà không có mẹ bên cạnh. Nhưng bên cạnh niềm vui ấy là bao
nhiêu nỗi lo lắng không nguôi, mẹ lo “Không biết con sống có ổn không? Con có
đau ốm gì không? Học hành có vất vả nhiều không? Có chuyện gì mà sao lâu rồi
không gọi về cho mẹ?...” Mẹ không biết, không biết lúc này con của mẹ như thế
nào cả, không biết ai sẽ là người dìu dắt con trên đường đời khi không có mẹ. Mẹ
còn đếm những ngày con xa nhà, đếm từng giờ con trở về nhưng con chỉ biết sống
với sự vô tâm, đáp lại mẹ là sự hờ hững “ con bận quá, con không về được mẹ ơi”.
Có khi, con lại chạy theo một người xa lạ mà không biết mẹ đã mong ngóng con đến
chừng nào. Hết lần này đến lần khác con vấp ngã, nhưng vòng tay bình yên nhất
không phải là của một người xa lạ nào đó mà đó là vòng tay mẹ, con lại làm khổ
mẹ rồi.
“ Có biết bao lần con tự nhủ
Sẽ không làm cho mẹ khổ nữa đâu
Nhưng con vẫn là một đứa trẻ
In vết hằn lên trán mẹ lo toan”
Mỗi lần trở về, ôm mẹ vào lòng, nắm chặt bàn
tay mẹ, ngắm kỹ khuôn mặt mẹ lại thấy mẹ mỗi ngày một già đi, bàn tay mẹ thô
ráp, nhăn nheo, khuôn mặt mẹ đầy vết chân chim rồi lại thêm những vết nhăn trên
trán mẹ. Dòng thời gian quá khắc nghiệt, chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua.
Biết bao lần con tự nhủ sẽ không làm cho mẹ phải lo lắng nhưng chưa một phút
giây nào mẹ yên tâm về con. Con nghe văng vẳng đâu đây là lời thơ của nhà thơ Đỗ
Trung Quân:
“ Hôm nay…
Anh đã bao lần
dừng lại trên phố quen
Ngã nón đứng
chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh
hoảng sợ
Tiếng khóc
kia bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này
xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ
bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như
một nụ hồng
Con cài sẵn
cho tháng ngày sẽ tới!”
Mẹ ơi! Con sẽ
không đợi một ngày kia, khi một ai đó cài cho con một bông hồng trắng mới giật
mình nhận ra con mất mẹ. Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân mới nhớ về bến đỗ bình
yên nhất của cuộc đời con. Hôm nay đây, đứng một mình giữa thành phố này, con nghĩ về mẹ, từ khi nào
việc đi học và trở về nhà đối với con là hai việc hoàn toàn khác nhau nhưng con
tự nhủ với lòng mình: “Con sẽ cố gắng mạnh mẽ sống, để những ngày sau của mẹ là
những nụ cười, để khi trở về nhà, ôm mẹ vào lòng và nói: “Con yêu mẹ”.
Tác giả: Nguyễn Thị Khánh Ly
Email: shinnguyen210@gmail.com
Ảnh: nguồn internet
Xem thêm các bài viết dự thi khác:
Comments