Nếu có kiếp sau, em sẽ không là người thứ ba lạc lối
“Mình dừng lại em nhé. Anh phải quay về với gia đình
anh thôi. Thời gian qua, cảm ơn em đã mang đến cho anh những cảm xúc mới mẻ, những
yêu thương nồng ấm, những chăm sóc ân cần. Anh xin lỗi, vì anh đã không thể
mang đến cho em một danh phận, không thể cho em một mái ấm đủ đầy. Anh thương
em, nhưng anh không thể dập tắt nụ cười hồn nhiên của đứa con gái bé bỏng…Ngàn
lần xin em hiểu, và tha thứ cho anh…”.
Em hoàn toàn gục
ngã sau khi đọc những dòng tin nhắn đó từ anh - người đàn ông em dành trọn
thanh xuân, nhiệt huyết để yêu, để thương với tất cả sự chân thành. Ngồi lặng lẽ
trong góc phòng, vây quanh em là bóng tối cùng với nỗi cô đơn đặc quánh và sự
trống rỗng đến tuyệt vọng. Chẳng thể làm gì hơn được, em cứ để nước mắt ngắn
dài chạy đua với nhau, cứ để đôi vai gầy rung lên thổn thức, cứ để nỗi buồn gặm
nhấm tấm hình hài bé nhỏ đến tội nghiệp. Em đau!
(Em chấp nhận làm kẻ thứ ba, là người đàn bà lặng lẽ bên cuộc đời của anh. Không oán trách, hận thù)
Quyết định đến với
anh khi biết anh đã có gia đình, là một sự chấp nhận và can đảm đánh đổi sau những
đêm dài thao thức của em. Lý trí nói rằng em không thể làm người phá vỡ hạnh
phúc của người khác. Lý trí nói rằng em sẽ chẳng nhận được gì ngoài sự cay đắng
bẽ bàng, và sự khinh thường dè bỉu của thế thái nhân tình. Lý trí nói với em
hãy chọn cho mình một người đàn ông phù hợp, bởi ngoài kia đàn ông tốt đợi em vẫn
còn nhiều lắm, hà cớ gì phải buộc mình vào một mối quan hệ không có lối ra. Thế
nhưng, trái tim em lại rộn ràng mách bảo, tình yêu có lý lẽ riêng của nó, tình
cảm khó có thể cưỡng cầu. Trái tim bảo em hãy cứ yêu đi, hãy sống thật với cảm
xúc của mình. Đời, có mấy lần được yêu. Để rồi cuối cùng thì con tim đã chiến
thắng, sự lôi cuốn đầy đam mê, hấp dẫn của tình yêu đã dẫn em đến với anh. Em
chấp nhận làm kẻ thứ ba, là người đàn bà lặng lẽ bên cuộc đời của anh. Không
oán trách, hận thù.
Em đã dặn lòng
mình như thế, đã xác định chỉ cần được ở bên anh, được thấy anh cười, thấy anh
vui, được nắm tay anh trong một chiều nhẹ gió, được tựa đầu vào bờ vai vững
chãi của anh, được lắng nghe nhịp đập từ trái tim anh,… như vậy là đủ để em hạnh
phúc cả một ngày dài. Vậy mà không hiểu vì sao, mỗi khi nhìn anh nhắc đến chị với
ánh mắt long lanh của sự tự hào, cách anh nghe điện thoại mỗi lần chị gọi, cách
anh vội vã trở về nhà mỗi lúc chị cần, cách anh nâng niu, trân trọng chị,… tim
em lại đau nhói đến mức nghẹt thở như có ai bóp chặt. Em ghen! Nực cười quá phải
không anh? Sao em lại có thể ghen với chị, với người vợ tào khang luôn yêu
thương và tin tưởng anh? Chính em là người có lỗi với chị, chính em là kẻ đang
tâm cướp đi người chồng của chị cơ mà? Em vừa cười, vừa khóc. Nước mắt xen lẫn
nỗi đắng cay cứ ngập tràn. Em cười cho sự đáng khinh của em, và khóc cho nỗi bẽ
bàng của em.
Dẫu biết trước sẽ
có ngày anh phải trở về với gia đình, em sẽ phải trả lại người chồng cho chị,
người cha cho con anh. Nhưng không ngờ khi
ngày đó xảy ra em lại đau đến thế. Nước mắt em khô cạn, trái tim đã kiệt
cùng, thể xác và tinh thần như bị ai đó mang đi…
Kiếp này em đã nếm
trải đau khổ và giày vò. Vậy nên nếu có kiếp sau, xin cuộc đời đừng buộc em phải
lần nữa làm người thứ ba lạc lối.
Đan Thanh
Ảnh: internet
Comments