Đàn bà ba mươi
Đàn bà qua cái tuổi ba mươi,
Thanh
xuân đã nửa chặng đường nên không còn khờ dại.
Chỉ
muốn được yêu thương để lòng thôi trống trải
Và
quên hết niềm đau, trong quá khứ ưu buồn.
Đàn
bà ngoài ba mươi đã học được cách kiên cường,
Biết
tự buông những người không còn thương mình nữa,
Biết
tự khâu những vết đau mà cuộc đời đã cứa,
Biết
tự yêu và tha thứ cho tuổi trẻ sai lầm.
Đàn
bà khi qua hết xốc nổi rồi, sẽ học được cách bình tâm,
Trước
những sóng gió mà cuộc đời mang đến.
Để
không còn đổ lỗi cho vận mệnh,
Hạnh
phúc hay không là do tự bản thân mình.
Đàn
bà càng từng trải sẽ càng xinh,
Đẹp cả những tổn thương trong tâm hồn mạnh mẽ.
Khi
những đàn ông bước đến cánh cửa cuộc đời và gõ nhẹ,
Đàn
bà vẫn có thể bình tâm chờ đợi trong số đó, một kẻ chân thành.
Đàn
bà đã dành hết tuổi xanh
Để
yêu thương và lo lắng cho một người nào đó.
Mà
quên rằng thời gian sẽ cuốn trôi đi trẻ trung của cô gái ngày nào bé nhỏ,
Và
trả vào đó bằng những vết chân chim trên gương mặt nhăn dần.
Đàn
bà nếu tự đặt sáu mươi năm cuộc đời mình lên một cán cân
Thì
ba mươi năm còn lại hãy biết yêu bản thân mình nhiều hơn nhé!
Phong Miên
Ảnh: internet
Comments