Gửi đến cậu tiếng yêu muộn màng
Đã xa rồi bao tháng ngày trải qua cảm giác nhớ thương hay giận hờn vu vơ vì một người. Tất cả chỉ còn là một lát cắt của quá khứ, một nốt nhạc đầy thanh sắc của cuộc đời. Cuộc sống vốn là lăng kính trong suốt chỉ được phác họa qua cảm nhận từ "tâm" mỗi người. Sao ta cứ hoài trách cứ, đày đọa bản thân trước nỗi thống khổ của con tim? Lặng lẽ bước thật chậm trên con đường đời dài thênh thang mà sao tôi cảm giác như từng bước chân ấy cứ hoài lạc lối trong miền nhớ vô tận. Tất cả như cuốn lưu bút còn nguyên vết mực.
Có lẽ, điều hối tiếc nhất trong khoảng trời thanh xuân tươi đẹp của tớ là để lỡ mất cậu - người con trai xứ Quảng có đôi mắt sáng ngời như trăng sao mà trong một khoảnh khắc nào đó tớ thầm ao ước được giữ cậu cho riêng mình. Cậu biết không, cậu trong kí ức của tớ từng là chàng trai có lực hút mạnh mẽ hơn cả nam châm bởi nụ cười tỏa nắng ấy thật thu hút phái nữ. Nhưng có một điều lạ là khi đó với tớ cậu cũng chỉ là một người bình thường như bao người nên cảm xúc dành cho cậu có lẽ không hơn người dưng là bao. Có lẽ là do tớ quan niệm rằng nhan sắc của cậu chỉ là bề nổi, có thể nó sẽ làm vật cản che mất những mặt tối ẩn sâu bên trong con người cậu. Thế nên sự nhạy cảm của một đứa con gái mới chập chững bước vào độ tuổi trưởng thành như tớ càng mách bảo tớ phải cảnh giác tia nhìn lung linh đầy huyền bí của cậu.
Tớ dần phớt lờ mọi tín hiệu làm quen từ cậu chỉ đơn giản tớ không muốn mọi rắc rối bủa vây lấy mình. Nhưng tớ đã lầm. Ông trời thật hài hước khi ghép đôi tụi mình lại với nhau. Cậu và tớ - chúng ta sánh bước bên nhau chung một mái trường, thậm chí là chung một lớp học và điều oái oăm nhất là khoảng cách giữa tớ và cậu được rút ngắn lại tưởng chừng không thể tách rời khi chúng ta cùng ngồi chung một bàn. Tớ tự hỏi có phải kiếp trước chúng ta đã quen biết nhau hay không để giờ chẳng biết duyên hay là nợ mà rơi vào cảnh éo le thế này. Tớ không biết cậu có thù hằn hay tình ý gì với tớ không nhưng ngược lại tớ thì chất chứa nhiều cảm giác khó chịu khi ngồi gần cậu. Chắc cậu sẽ không biết điều đó đâu nhỉ?
Thời gian cứ mải miết với những bước đi cần mẫn của nó chỉ để hoàn tất những thiên mệnh của mình. Và có phải với một đứa con gái cứng nhắc, khô khan như tớ thì sứ mệnh của thời gian hơn hết là giúp tớ cảm nhận sâu sắc về con người cậu và cả cuộc sống bé nhỏ mà cậu vun đắp, chở che.Cậu kể với tớ nhiều điều về gia đình, bạn bè và cả những tâm sự thầm kín của cậu nữa. Những câu chuyện được kể qua bộ óc hài hước của cậu khiến tớ bật cười không ngớt, thế nên chúng ta cứ nói cười thao thao bất tuyệt khiến người khác tưởng chừng lúc đó thế giới là của riêng hai đứa mình. Cơ mà điều ấy rất tuyệt cậu nhỉ?
Quãng thời gian gần gũi và tiếp xúc với cậu, bản thân tớ cũng học được nhiều điều, đặc biệt cậu đã khiến cho cuộc đời tớ trở nên tươi tắn hơn, nhiều màu sắc hơn. Thế nhưng tớ vẫn chưa quên được thứ màu mà tớ không muốn nghĩ đến nhất. Thứ màu xám xịt, ảm đạm của bầu trời và cả lòng người ngày chúng mình cãi nhau. Thật sự tớ rất muốn biết cái cảm giác của cậu lúc ấy vậy còn cậu thì sao? Liệu cậu có để tâm hay dành thời gian ít ỏi của cậu để nghĩ đến cảm xúc của tớ không? Mọi chuyện sẽ đến hồi kết thúc nếu thần Cupid không mỉm cười lần nữa với chúng ta, cậu nhỉ?
Thế nhưng tình yêu thực khó kiểm soát. Sau nhiều lần tan- hợp chóng vánh như thế, có vẻ như trong chúng ta đã dần xuất hiện một khoảng cách vô hình đủ để bóp nghẹt tiếng yêu thầm kín.Cậu và tớ chẳng ai thừa nhận là mình đã sa vào tấm lưới tình cả. Có lẽ khi yêu con người ta thường cẩn trọng trước một quyết định chăng? Hay nỗi lo về sự thất bại lẫn sự hụt hẫng đã ăn mòn niềm hy vọng mỏng manh đó?
Những ngày gặp nhau cuối cùng, cậu vẫn cười đùa vui vẻ, cậu còn tâm sự với tớ về những dự định trong tương lai với vẻ mặt tươi rói. Một thoáng giật mình khi cậu đột nhiên ghé sát bên tai tớ và thủ thỉ: "Cậu có điều gì muốn nói với tớ không? Kẻo sau này phải hối hận !"
Có lẽ chính câu hỏi úp mở đó đã khép lại câu chuyện giữa tớ và cậu.Nhiều lúc tớ tự hỏi chính mình giây phút ngập ngừng khi ấy có ý nghĩa gì? Sao tớ lại lựa chọn cách lặng im để rồi hối tiếc về một mối tình đẹp nhưng chỉ còn lại trong tiềm thức? Tớ chỉ ước rằng nếu như cậu đọc được những dòng này, xin cậu hãy thành thật với trái tim mình và với tớ:
"Sau tất cả, chúng ta vẫn mãi là bạn tốt của nhau chứ...?"
Xu (Bạch Dương)
Ảnh: internet
Có lẽ, điều hối tiếc nhất trong khoảng trời thanh xuân tươi đẹp của tớ là để lỡ mất cậu - người con trai xứ Quảng có đôi mắt sáng ngời như trăng sao mà trong một khoảnh khắc nào đó tớ thầm ao ước được giữ cậu cho riêng mình. Cậu biết không, cậu trong kí ức của tớ từng là chàng trai có lực hút mạnh mẽ hơn cả nam châm bởi nụ cười tỏa nắng ấy thật thu hút phái nữ. Nhưng có một điều lạ là khi đó với tớ cậu cũng chỉ là một người bình thường như bao người nên cảm xúc dành cho cậu có lẽ không hơn người dưng là bao. Có lẽ là do tớ quan niệm rằng nhan sắc của cậu chỉ là bề nổi, có thể nó sẽ làm vật cản che mất những mặt tối ẩn sâu bên trong con người cậu. Thế nên sự nhạy cảm của một đứa con gái mới chập chững bước vào độ tuổi trưởng thành như tớ càng mách bảo tớ phải cảnh giác tia nhìn lung linh đầy huyền bí của cậu.
Tớ dần phớt lờ mọi tín hiệu làm quen từ cậu chỉ đơn giản tớ không muốn mọi rắc rối bủa vây lấy mình. Nhưng tớ đã lầm. Ông trời thật hài hước khi ghép đôi tụi mình lại với nhau. Cậu và tớ - chúng ta sánh bước bên nhau chung một mái trường, thậm chí là chung một lớp học và điều oái oăm nhất là khoảng cách giữa tớ và cậu được rút ngắn lại tưởng chừng không thể tách rời khi chúng ta cùng ngồi chung một bàn. Tớ tự hỏi có phải kiếp trước chúng ta đã quen biết nhau hay không để giờ chẳng biết duyên hay là nợ mà rơi vào cảnh éo le thế này. Tớ không biết cậu có thù hằn hay tình ý gì với tớ không nhưng ngược lại tớ thì chất chứa nhiều cảm giác khó chịu khi ngồi gần cậu. Chắc cậu sẽ không biết điều đó đâu nhỉ?
Thời gian cứ mải miết với những bước đi cần mẫn của nó chỉ để hoàn tất những thiên mệnh của mình. Và có phải với một đứa con gái cứng nhắc, khô khan như tớ thì sứ mệnh của thời gian hơn hết là giúp tớ cảm nhận sâu sắc về con người cậu và cả cuộc sống bé nhỏ mà cậu vun đắp, chở che.Cậu kể với tớ nhiều điều về gia đình, bạn bè và cả những tâm sự thầm kín của cậu nữa. Những câu chuyện được kể qua bộ óc hài hước của cậu khiến tớ bật cười không ngớt, thế nên chúng ta cứ nói cười thao thao bất tuyệt khiến người khác tưởng chừng lúc đó thế giới là của riêng hai đứa mình. Cơ mà điều ấy rất tuyệt cậu nhỉ?
Quãng thời gian gần gũi và tiếp xúc với cậu, bản thân tớ cũng học được nhiều điều, đặc biệt cậu đã khiến cho cuộc đời tớ trở nên tươi tắn hơn, nhiều màu sắc hơn. Thế nhưng tớ vẫn chưa quên được thứ màu mà tớ không muốn nghĩ đến nhất. Thứ màu xám xịt, ảm đạm của bầu trời và cả lòng người ngày chúng mình cãi nhau. Thật sự tớ rất muốn biết cái cảm giác của cậu lúc ấy vậy còn cậu thì sao? Liệu cậu có để tâm hay dành thời gian ít ỏi của cậu để nghĩ đến cảm xúc của tớ không? Mọi chuyện sẽ đến hồi kết thúc nếu thần Cupid không mỉm cười lần nữa với chúng ta, cậu nhỉ?
Thế nhưng tình yêu thực khó kiểm soát. Sau nhiều lần tan- hợp chóng vánh như thế, có vẻ như trong chúng ta đã dần xuất hiện một khoảng cách vô hình đủ để bóp nghẹt tiếng yêu thầm kín.Cậu và tớ chẳng ai thừa nhận là mình đã sa vào tấm lưới tình cả. Có lẽ khi yêu con người ta thường cẩn trọng trước một quyết định chăng? Hay nỗi lo về sự thất bại lẫn sự hụt hẫng đã ăn mòn niềm hy vọng mỏng manh đó?
Những ngày gặp nhau cuối cùng, cậu vẫn cười đùa vui vẻ, cậu còn tâm sự với tớ về những dự định trong tương lai với vẻ mặt tươi rói. Một thoáng giật mình khi cậu đột nhiên ghé sát bên tai tớ và thủ thỉ: "Cậu có điều gì muốn nói với tớ không? Kẻo sau này phải hối hận !"
Có lẽ chính câu hỏi úp mở đó đã khép lại câu chuyện giữa tớ và cậu.Nhiều lúc tớ tự hỏi chính mình giây phút ngập ngừng khi ấy có ý nghĩa gì? Sao tớ lại lựa chọn cách lặng im để rồi hối tiếc về một mối tình đẹp nhưng chỉ còn lại trong tiềm thức? Tớ chỉ ước rằng nếu như cậu đọc được những dòng này, xin cậu hãy thành thật với trái tim mình và với tớ:
"Sau tất cả, chúng ta vẫn mãi là bạn tốt của nhau chứ...?"
Xu (Bạch Dương)
Ảnh: internet
Comments