Gửi người đã từng yêu em, nhưng nay đã thương người khác
Cô bạn thân của em có chia sẻ với em một bài viết là một bức
thư tình. Em chợt muốn viết gì đó, có lẽ em không gọi đây là "thư
tình", bởi em cũng không rõ liệu bản thân có muốn anh đọc được nó hay
không. Em chỉ viết theo cảm xúc của em
bây giờ, khi nghĩ đến anh - người đã từng yêu em nhưng nay đã thương một người khác.
Em từng nghe ai đó nói trong tình yêu, kẻ nào yêu nhiều hơn
kẻ đó thua cuộc. Nhưng mấy ai đong đếm được tình cảm và cách chúng ta thể hiện
cũng không giống nhau. Em không còn dằn vặt bản thân rằng tại sao từng yêu anh
dại khờ đến thế, cũng không còn thấy hận anh nữa. Bởi vì đã có người đến và yêu
thương em, hay bởi vì thời gian đã làm vơi đi nhiều điều, em cũng không rõ? Chỉ
thấy bản thân không hối hận vì yêu anh khi mười bảy - tuổi thanh xuân mà ai cũng muốn
nó rực rỡ nhất.
Mỗi khi nghĩ đến anh, vẫn luôn cảm thấy tình cảm học trò thật
đẹp. Chúng ta từng là bạn cùng bàn, từng trở thành bạn thân và rồi em đã vô
tình thích anh. Em nhớ ánh mắt tinh nghịch của anh khi chọc không cho em học
bài, thích nhìn anh đùa nghịch với lũ bạn. Những kỉ niệm vụn vặt ngày ấy em từng
ghi lại trong quyển sổ nhỏ bởi em sợ trí nhớ không đủ tốt. Em từng nghĩ sẽ
chôn sâu thứ tình cảm ấy nếu không có cuộc
gọi trước ngày thi đại học của anh: "Đỗ đại học đi, rồi mày làm người yêu tao
nhé!"
Chắc hẳn ai từng có mối tình thời đi học khi nghĩ lại đều có
chút cười. Đó có lẽ luôn là thứ tình cảm thuần khiết và chân thành nhất. Nhưng
em và anh, cả hai đều đã suy nghĩ nhiều. Em từng hi vọng anh sẽ là người đầu
tiên và cuối cùng em yêu, em đã cố chứng minh cho mọi người thấy phản đối thứ
tình cảm đẹp đẽ ấy là sai lầm. Anh đi làm, em đi học, tháng gặp nhau đôi ba lần
nhưng em chưa từng nản lòng, mỗi ngày lại thương anh hơn. Thương anh vất vả, trải
đời quá sớm. Có lẽ, anh nói đúng, bởi vì em sinh ra trong yêu thương đủ đầy nên
em luôn nghĩ chỉ cần chúng ta cố gắng là đủ. Em chưa quên những lần anh làm đêm
xong liền ra Hà Nội đón em vì em say xe, những lần anh cười ha hả khi ai đó gọi
mình là vợ chồng, hay ti tỉ những quan tâm nho nhỏ. Cả lần hai đứa khóc sưng mắt
rồi lau nước mắt cho nhau qua màn hình điện thoại.
Anh từng thương em, em biết
chứ, nhưng em lại không biết yêu thương trao cho một người dưng là hữu hạn.
Em vốn không thích tranh giành, đặc biệt là khi người ta
không còn muốn thương mình nữa. Với em, tình yêu cần sự tự nguyện và chân
thành. Khi em đã trọn vẹn tin tưởng, đã vì anh mà cố gắng, phản bội sẽ là một lần
và không bao giờ. Anh nói em mạnh mẽ, rồi em sẽ tự biết làm sao cho tốt. Nhưng
anh cũng thừa biết sau những lời cứng cỏi bất cần em nói, em đã khóc nhiều thế
nào. Em không biết em chọn cách im lặng khi thấy anh bên cạnh cô ấy có nhu nhược
yếu đuối không, nhưng nếu trở lại em vẫn chọn từ bỏ. Anh biết không, lúc thấy nụ
cười của anh khi ôm cô ấy, em cảm thấy anh ở bên cạnh cô ấy sẽ vui vẻ, bình yên
hơn. Yêu người như em, suy nghĩ phức tạp đã đủ mệt, lại cách biệt địa lí, gia
đình ngăn cấm, người ngoài bàn tán... mấy ai có thể vượt qua. Mà cho dù vượt
qua, chúng ta có quan điểm sống vốn khác biệt cũng khó dài lâu. Ngay khi bắt đầu,
kết quả ấy đã lường trước, chỉ là nỗi đau quá sâu và cách anh từ bỏ làm em bất
ngờ, nên khó chấp nhận ngay được.
Hiện tại,...
Anh đã có gia đình nhỏ của mình, hạnh phúc và yên bình.
Em đã vị tha và biết chấp nhận hơn em của năm mười bảy tuổi. Quãng
thời gian bên cạnh anh, em không chọn cách quên đi, em học cách đối diện và vượt
qua những suy nghĩ tiêu cực. Hi vọng khi nào chúng ta thực sự trưởng thành, có
thể cười khi gặp mặt nhau, có thể ngồi cùng nhau uống một tách trà, trả lời một
vài khúc mắc, lộ ra một vài bí mật và kể về gia đình bé nhỏ của riêng chúng
ta...
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
Comments