Hãy ngừng hoài niệm về quá khứ
Ngày thơ bé, chẳng ai trong chúng ta là chưa từng nếm trải
những dư vị đủ đầy nơi miền kí ức thân thuộc. Đó có thể chỉ là những cuộc rong
chơi cùng bè bạn, những lần khóc thút thít trước đòn roi của bố mẹ hay những
năm tháng hồn nhiên,vô ưu của tuổi học trò. Dù nhiều hay ít thì bấy nhiêu thứ
xúc cảm thuần túy ấy cũng đủ làm cơn gió mùa hạ thổi mát tâm hồn.
Vì lẽ đó, có ai giống tôi từng nghĩ mình là người may mắn nhất
trên đời khi sở hữu cuốn album độc quyền từ nhà sản xuất "trẻ thơ"
chưa? Nếu đã từng thì phải chăng bạn cũng như tôi đều ôm ấp, nuôi dưỡng trong
mình những tham vọng về sự bền lâu của tuổi trẻ? Tưởng chừng đó chỉ là những
suy nghĩ chủ quan, nông nổi của chính tôi hoặc chính bạn thế nhưng hiện thực
thì luôn tàn nhẫn mà, có phải không? Tôi tin rằng, trong chúng ta không ai là
chưa từng nghĩ đến, mà bởi vì sự mềm yếu của trái tim đã ngăn cản ta khơi dậy
những nỗi niềm thầm kín. Tôi đã từng lâm vào tình cảnh này nhưng trong một tâm
thế khác, khi con tim thổn thức báo hiệu sự suy sụp thì lí trí vẫn dùng lời lẽ
của nó để mách bảo tôi rằng hãy mạnh mẽ và đối diện với sự thật.
Thời gian quả
thật đã quá vô tình trong những bước đi của nó. Ta cứ mãi đắm chìm trong miền kí ức
vô tận để rồi hụt hẫng khi nhận ra chẳng còn chiếc vé nào lưu lại nơi bến tàu tuổi
thơ. Và sẽ chẳng còn lại gì trên bờ cát thời gian. Ta không được phép buồn, dù
chỉ một chút thôi nhưng nếu như nỗi buổi đó có thể khiến ta tươi tỉnh lại sau chuỗi ngày ảm đạm
thì ta hãy sống thật với cảm xúc của mình. Bởi chỉ ta mới có thể nhận ra những
giá trị tốt đẹp mà ta hằng lưu giữ rồi đến
một lúc nào đó cũng chỉ như những hạt cát trên sa mạc, lắng đọng và phù du.
Những
người bạn thuở nào giờ đã lớn, họ lãng quên những năm tháng tuổi thơ êm đềm, phẳng
lặng. Họ lặng lẽ quên đi không phải vì họ chôn vùi quá khứ mà chỉ là để những
cơn mơ dài không níu giữ họ lớn lên từng ngày. Có thể tôi cũng vậy và bạn cũng
thế. Tôi ngoảnh mặt quay đi bỏ lại sau lưng bức tường lưu đọng vết thời gian của
tuổi trẻ chỉ vì tôi còn chặng đường dài phải bước tiếp. Hoài niệm trong tiềm thức
chỉ khiến ta rơi vào thế giới mộng mị, ảo tưởng cũng giống như việc bạn lạc vào
khu rừng tràn đầy hoa thơm quả ngọt khiến cho đôi chân lạc mất lối về.
Những kỷ
niệm tuổi thơ quả thật rất trong trẻo, tinh khôi. Nó đem lại thêm cho thế giới sống động và ngọt
ngào. Thế nhưng, hơn ai hết chính bạn phải hiểu rằng hoa thơm trái ngọt phải bắt
nguồn từ việc vun trồng. Việc bạn cứ để mặc những hồi ức tự lớn lên thì sẽ có
ngày chính nó sẽ nuốt chửng bạn. Thay vào đó bạn phải khiến cho nó trở thành
công cụ để tiếp tục nuôi dưỡng những kỉ niệm đẹp đẽ trên chặng đường sau này.
Không một ai có thể ép buộc bạn phải từ bỏ hết những hồi ức đẹp đẽ mà bạn có được,
chỉ là thầm mong bạn sớm nhận ra chân lý: hồi ức thì mãi chỉ là hồi ức. Nếu vậy
thì tại sao ta không trân trọng từng giây phút của hiện tại mà cứ hồi tưởng về
quá khứ?
Quá khứ vốn dĩ đã rất đẹp nhưng nó sẽ càng tỏa sáng hơn nếu
mỗi người biết nhìn ngắm lại những điều trong dĩ vãng để nỗ lực sống tốt cho hiện tại. Hãy cứ hoài niệm về quá khứ nếu như những điều ấy có thể trở thành động lực trên bước đường phía trước, còn nếu không phải thế thì tốt nhất là nên ngừng lại.
Ngọc Nga
Ảnh: internet
Comments