Lá thư tay từ một người bạn cũ
“Hà Nội, ngày…
tháng… năm…
Thanh
yêu quý của mình!
Hẳn
là cậu bất ngờ lắm khi nhận được lá thư này của mình phải không? Trước khi cậu
đọc tiếp, cho mình hỏi thật nhé, cậu có còn nhớ mình là ai không? Khi đặt bút
viết cho cậu những dòng chữ này, mình cứ băn khoăn mãi rằng không biết sau 15
năm, liệu cậu có còn nhận ra nét chữ này nữa không hay đã quên rồi!
Thời gian trôi nhanh quá, mới đó thôi mà đã 15
năm trôi qua. Kể từ khi ra trường, kẻ bắc người nam, cậu và mình chưa có lần
nào gặp lại. Mình nhớ cậu vô cùng. Mình dò hỏi một vài người bạn, biết được địa
chỉ của Thanh, mình vui mừng đến nỗi hát ca suốt cả ngày làm việc. Viết thư cho
Thanh, là cách để mình gặp cậu, đặc biệt như 15 năm về trước.
Thanh
còn nhớ chứ, trước khi học chung Đại học, chúng ta đã quen nhau từ những lá thư
thông qua chuyên mục “ Kết bạn bốn phương” trên báo Hoa học trò. Thuở ấy, mạng
xã hội, các phương tiện truyền thông chưa phát triển rầm rộ như bây giờ, cách
liên lạc duy nhất là viết thư cho nhau. Vì nhiều lý do, mà để nhận được một hồi
âm, cả cậu và mình đều phải chờ đợi, ngóng trông cả tuần, thậm chí cả tháng. Hầu
như ngày nào đi học về, mình cũng chạy thật nhanh ra bưu điện chỉ để hỏi cô
nhân viên xem hôm nay mình có lá thư nào từ cậu không. Phải nói rằng, khoảng thời
gian chờ đợi đó sao mà dài như cả thế kỷ, đến mức mình nhớ cậu, nhớ thư hơn cả
việc tập chơi cờ - môn thể thao mình vô cùng yêu thích. Để rồi khi cầm trên tay
lá thư cậu gửi, mình nhảy cẫng lên sung sướng vô cùng. Năm tháng qua đi, chúng
ta vào Đại học, càng vui hơn khi mình cùng học chung một lớp. Biết bao buôn vui
kỷ niệm, những giận hờn cãi vã… Nhưng sau tất cả, tình bạn của chúng ta vẫn
luôn chiến thắng mọi thử thách chông gai.
Thanh ơi! Cậu
đã nhớ ra mình là ai rồi chứ? Mình vẫn mong nhận được thư của cậu, vẹn nguyên
như ngày đầu. Những lá thư mà chúng ta đã gửi cho nhau, đến bây giờ mình vẫn giữ…
Tôi
không tin vào mắt mình nữa. Sau mười lăm năm mất liên lạc tôi lại nhận được
lá thư của Mai - người bạn mà tôi hằng yêu quý. Tôi vui đến nỗi quên cả việc cần
làm ở công ty, cầm lấy bút, tôi lập tức hồi âm lại cho cô ấy. Bao nhiêu cảm xúc
cứ dâng trào trong tôi, từng con chữ được viết ra, là từng kỷ niệm êm đềm hiện
lên rõ nét như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu
từ những lá thư, được vun đắp từ chúng, qua bao năm tháng vẫn không hề nhạt
phai. Đã lâu lắm rồi tôi không còn viết thư, để trao đổi công việc hay chuyện
trò, tôi đều chỉ nhận và gửi thông qua hòm thư điện tử, facebook hoặc zalo.
Công nghệ số tiện lợi, nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn thấy trống vắng, vẫn
mong mỏi một điều gì đã cũ…
Niềm xúc động quá đỗi khi đọc thư Mai khiến mắt tôi cứ nhòe đi, . Lá thư như cơn mưa tưới mát tâm hồn khô cằn của tôi. Bao lâu rồi tôi mới
thấy trái tim mình thổn thức và ấm áp đến như vậy.
"Mai ơi! Từ
bây giờ, chúng mình sẽ lại viết thư cho nhau như ngày xưa, Mai nhé!"
Đan
Thanh
Ảnh: internet
Comments