Đừng lãng phí năm tháng tuổi trẻ
Thiên nhiên đẹp nhất lúc xuân sang
Đời người đẹp nhất lúc xuân thì.
Thế nhưng cuộc đời lại quá ngắn ngủi để mỗi người có thể nắm bắt hết những cơ hội vụt qua trong đời. Để rồi thời gian trôi đi, kí ức trở lại, ta lặng lẽ ngắm nhìn những trang nhật ký của đời mình một cách chậm chạp - như một thước phim quay chậm và rồi tự hỏi liệu điều gì đã khiến con tim rối bời đến thế?. Là cảm giác nhớ nhung, hờn giận chăng hay vì đó là tận cùng của sự luyến tiếc trước những tháng ngày ta đã sống hoài, sống phí?
Và bạn biết không, tôi từng có khoảng thời gian trầm tư, nghĩ ngợi quẩn quanh khi đọc được câu nói: "Ta đã làm chi đời ta" trong tác phẩm "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" của tác giả Phạm Lữ Ân. Chỉ bởi câu nói thực sự có sức tác động mạnh mẽ đến nhận thức và tâm hồn người đọc. Những điều khiến tôi cứ hoài khắc khoải, bần thần. Nó khiến tôi nhớ lại những khoảnh khắc, cơ hội bị bỏ lỡ trong quá khứ. Nói như vậy không có nghĩa là bạn nghĩ rằng tôi đã vượt qua khỏi cái tuổi tứ tuần đâu nhé!. Tôi vẫn còn trẻ lắm, trẻ về độ tuổi lẫn tâm hồn. Và phải chăng chính sự "trẻ người non dạ" ấy của tôi đã ăn mòn từng chút một quỹ thời gian ngắn ngủi của cuộc đời mình?
Đã bao giờ bạn chứng kiến những cuộc tranh luận ngầm giữa lí trí và con tim tại nơi sâu thẳm nhất bên trong con người bạn chưa? Và nếu rơi vào tình cảnh buộc phải chọn lựa thì bạn sẽ nghiêng về phía nào? Trái tim nóng hay cái đầu lạnh sẽ tốt hơn?
Dù là gì đi nữa mong bạn luôn nhớ điều này: đừng bao giờ trì hoãn sự lựa chọn của mình, dù cho nó có khác biệt với mọi người đi chăng nữa. Bởi trên đời chỉ có ba thứ mà hầu hết mọi người phải trân quý đó là: lời nói, cơ hội và thời gian. Tại sao ta cứ hoài chờ đợi một lời nói, một cơ hội, một thời điểm thích hợp để hiện thực hóa những điều mong mỏi bấy lâu thay vì tự mình cất bước kiếm tìm nhỉ? Tuổi trẻ vốn là tuổi của những ước mơ, hoài bão, tuổi của sự đan xen giữa cách nhìn mộng mơ và thực tế và hơn hết là tuổi của những va vấp đầu đời. Dù cho càng đến gần với ngưỡng cửa ấy sẽ đồng nghĩa với việc muôn vàn khó khăn thử thách đang chờ đợi bạn ở con đường phía trước.
Đừng lo lắng bởi ai đó từng nói rằng: “Gian khó trong cuộc đời sẽ nuôi con người ta khôn lớn và những va vấp sẽ càng khiến con người ta vững vàng hơn”. Nhưng nếu như một ngày đôi chân bền bỉ đã quá mỏi mệt để bước tiếp chặng đường dài, hãy nghĩ ngơi thôi chứ đừng gục ngã. Và hãy trân trọng những giây phút yếu mềm của con tim để nhận ra chính nó đã đem đến cho cuộc đời bạn nhiều dư vị, nhiều cung bậc cảm xúc mà có lẽ chỉ sau này bạn mới hiểu.
Sống quyết liệt hơn, tận hưởng, tận hiến cho những khoảnh khắc của thực tại và đừng quên theo đuổi những niềm đam mê bất tận. Bởi lẽ, bông hoa chỉ đẹp khi thắm sắc đượm hương và đời người chỉ đẹp khi thanh xuân trọn vẹn.
Ngọc Nga
Ảnh: internet
Đời người đẹp nhất lúc xuân thì.
Thế nhưng cuộc đời lại quá ngắn ngủi để mỗi người có thể nắm bắt hết những cơ hội vụt qua trong đời. Để rồi thời gian trôi đi, kí ức trở lại, ta lặng lẽ ngắm nhìn những trang nhật ký của đời mình một cách chậm chạp - như một thước phim quay chậm và rồi tự hỏi liệu điều gì đã khiến con tim rối bời đến thế?. Là cảm giác nhớ nhung, hờn giận chăng hay vì đó là tận cùng của sự luyến tiếc trước những tháng ngày ta đã sống hoài, sống phí?
Và bạn biết không, tôi từng có khoảng thời gian trầm tư, nghĩ ngợi quẩn quanh khi đọc được câu nói: "Ta đã làm chi đời ta" trong tác phẩm "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" của tác giả Phạm Lữ Ân. Chỉ bởi câu nói thực sự có sức tác động mạnh mẽ đến nhận thức và tâm hồn người đọc. Những điều khiến tôi cứ hoài khắc khoải, bần thần. Nó khiến tôi nhớ lại những khoảnh khắc, cơ hội bị bỏ lỡ trong quá khứ. Nói như vậy không có nghĩa là bạn nghĩ rằng tôi đã vượt qua khỏi cái tuổi tứ tuần đâu nhé!. Tôi vẫn còn trẻ lắm, trẻ về độ tuổi lẫn tâm hồn. Và phải chăng chính sự "trẻ người non dạ" ấy của tôi đã ăn mòn từng chút một quỹ thời gian ngắn ngủi của cuộc đời mình?
Dù là gì đi nữa mong bạn luôn nhớ điều này: đừng bao giờ trì hoãn sự lựa chọn của mình, dù cho nó có khác biệt với mọi người đi chăng nữa. Bởi trên đời chỉ có ba thứ mà hầu hết mọi người phải trân quý đó là: lời nói, cơ hội và thời gian. Tại sao ta cứ hoài chờ đợi một lời nói, một cơ hội, một thời điểm thích hợp để hiện thực hóa những điều mong mỏi bấy lâu thay vì tự mình cất bước kiếm tìm nhỉ? Tuổi trẻ vốn là tuổi của những ước mơ, hoài bão, tuổi của sự đan xen giữa cách nhìn mộng mơ và thực tế và hơn hết là tuổi của những va vấp đầu đời. Dù cho càng đến gần với ngưỡng cửa ấy sẽ đồng nghĩa với việc muôn vàn khó khăn thử thách đang chờ đợi bạn ở con đường phía trước.
Đừng lo lắng bởi ai đó từng nói rằng: “Gian khó trong cuộc đời sẽ nuôi con người ta khôn lớn và những va vấp sẽ càng khiến con người ta vững vàng hơn”. Nhưng nếu như một ngày đôi chân bền bỉ đã quá mỏi mệt để bước tiếp chặng đường dài, hãy nghĩ ngơi thôi chứ đừng gục ngã. Và hãy trân trọng những giây phút yếu mềm của con tim để nhận ra chính nó đã đem đến cho cuộc đời bạn nhiều dư vị, nhiều cung bậc cảm xúc mà có lẽ chỉ sau này bạn mới hiểu.
Sống quyết liệt hơn, tận hưởng, tận hiến cho những khoảnh khắc của thực tại và đừng quên theo đuổi những niềm đam mê bất tận. Bởi lẽ, bông hoa chỉ đẹp khi thắm sắc đượm hương và đời người chỉ đẹp khi thanh xuân trọn vẹn.
Ngọc Nga
Ảnh: internet
Comments