"Cả một trời thương nhớ"

Giữa muôn vạn triệu người, tìm được một người đã khó nhưng để bên nhau lại khó gấp vạn lần, rồi để bên nhau dài lâu, thì...chúng ta biết đấy, sẽ cần nỗ lực ra sao, mạnh mẽ và cảm thông thế nào để chấp nhận được nhau và cùng nhau đi qua không chỉ là niềm vui mà còn cả nỗi buồn nữa.

Chắc hẳn ai cũng mong muốn được vậy. Đâu ai chịu đựng được cô đơn, đâu ai muốn một mình. Nhưng rồi, có những người, hạnh phúc chối từ họ - hay họ chối từ hạnh phúc. Mà suy cho cùng thì cả hai mệnh đề đó đều như nhau thôi. Cuối cùng thì họ cũng phải chấp nhận những cô đơn, buồn lẻ ấy một mình. Bởi chẳng phải ai cũng may mắn có được một người ở bên cạnh.  Chỉ để dành một phút cho nhau, cùng sống chậm lại để hỏi nhau về ngày hôm nay: buồn hay vui, công việc mỏi mệt thế nào,...


Để thương một người, thì rất dễ nhưng để cạnh bên thì lại vô cùng khó, và để quên lại chẳng thể nói buông là buông được. Thương cũng chỉ cần một người là đủ, đớn đau cũng chỉ cần từ một phía là cũng trở nên xa vời.

Chúng ta thích dùng từ "Thương" hơn là từ "Yêu". Chỉ là một người đã lặng im thì yêu không còn nữa, nhưng thương thì vẫn còn đó đấy thôi, rồi tự hỏi: người có buồn không, cuộc sống ra sao, yêu người mới thế nào...? nhưng rồi chúng ta có còn là gì đâu mà trò chuyện, à mà đã từng là gì đâu, mọi thứ lưng chừng đã rơi xuống thẳm sâu vụn vỡ.

Chúng ta thường nói đừng nên nhớ những ngày hôm qua nhưng rồi những kỷ niệm đẹp, những lời nói ngày nào lại an ủi chúng ta hiện tại, lại giúp chúng ta mạnh mẽ mà bước đi, mà yêu hơn, mà tin hơn, rồi lại thương người nhiều hơn. Chỉ là đã lại trở về với xa vời, đã tìm thấy nhau đâu mà nói là lạc mất. Chỉ là lúc đấy, trái tim chúng ta đã rất thật...Thế thôi... Ừ!...Thế thôi...

Khó khăn lắm một người mới chạm được vào một người trong cuộc đời này và nhìn thấy nhau dù đã có triệu người nhìn vào trong mắt và nhận ra rằng niềm được chắt lọc từ trăm ngàn vị đắng.

Nhưng rồi tình cảm của chúng ta cứ như một trò chơi cút bắt, lạc mất nhau rồi mãi mãi lạc mất nhau.
Có khi nào bạn đi qua một nơi nào đó, chỉ vì người ấy đã từng đi qua nơi ấy chưa?

Một sớm mai mưa, cơn mưa của mùa cứ vậy trút xuống lòng thành phố, lại nhớ nơi ấy, lại chìm đắm trong ca từ bài hát "Cả một trời thương nhớ" của Hà chỉ để hồn mình trôi theo nhưng sắc cảnh đã cũ.

Cao Nam Minh
Ảnh: internet

Comments