Cảm ơn anh! - Người lạ đã đánh thức ước mơ trong tôi
"Nắng thao trường đốt cháy đời trai trẻ.
Gió thao trường thổi bay tuổi thanh xuân."
Dòng status bất ngờ xuất hiện ấy của anh - một người tôi ngưỡng mộ đã lâu. Tôi đã có dịp được trò chuyện với anh đôi lần dù chỉ qua chiếc điện thoại vô tri vô giác. Anh bảo rằng từ nhỏ anh đã mong ước rất nhiều một ngày nào đó anh sẽ được đứng vào hàng ngũ những người hết lòng vì tổ quốc, quê hương. Vì lẽ đó mà từ khi bước chân vào cấp ba, trong anh đã định hình rõ nét về con đường mình phải đi sau này. Và với anh, màu quân phục của những người chiến sĩ cảnh sát luôn mang lại một cho anh một cảm xúc tuyệt vời nhất.
Anh thấy được đằng sau những chiến công hiển hách của một người cảnh sát là những lần rơi vào tình cảnh "ngàn cân treo sợi tóc" trước từng nhát dao, mũi đạn của những kẻ mất hết tính người. Dũng cảm, kiên trung là vậy nhưng các anh đã nhiều lần hứng chịu những lời chỉ trích mắng nhiếc thậm tệ và một câu hỏi: "Trái tim cậu làm bằng sắt thép phải không?". Đó là lời trách cứ của một bà mẹ mà anh ngỡ cũng trạc tuổi mẹ mình khi chứng kiến đứa con sắp rơi vào cảnh tù tội. Anh không biết được liệu tâm hồn mình phải dùng lời lẽ gì để mô tả chân thật nhất, sâu sắc nhất. Gân guốc, chai lì hay thậm chí là tàn nhẫn? Anh chỉ biết rằng trái tim ấy hơn một lần trở nên yếu đuối trước những con mắt đáng thương như đang cầu cứu, van lơn. Nhưng cái giá để trả hết bao tội lỗi mà chúng mang lại cho người khác lại quá đắt, lúc ấy lí trí lại mách bảo anh hãy làm tròn trách nhiệm của người cảnh sát...
Từng lời kể của anh từ nơi xa qua màn hình như thật gần, thủ thỉ bên tai càng gợi lên bao xốn xang, nhức nhối trong lòng tôi. Tôi đã yêu cái nghề của các anh một cách thầm lặng từ rất lâu rồi. Thế nhưng một chút gian khó trong cuộc đời đã làm tôi chùn bước. Vì vấp ngã, chùng chình của ý chí lẫn con tim và có khi chỉ là những lời phán xét nhẹ tênh từ người khác cũng khiến tôi nhụt chí. Đã bao lần tôi đắm chìm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ rằng dù tôi có cố gắng đến nhường nào thì cuối cùng tôi vẫn chỉ lặp lại bánh xe của cuộc đời mình. Và cứ thế ý định từ bỏ trong tôi lớn dần thêm từng ngày chỉ đến khi anh xuất hiện với những trải lòng...
Chẳng biết diễn tả sao cho hết bao cảm xúc trong lòng tôi. Cảm ơn anh - thiên thần áo "xanh" đã đến và giúp tôi quay về với ước mơ thuở nào.
Thiên Yết
Ảnh: internet
Gió thao trường thổi bay tuổi thanh xuân."
Dòng status bất ngờ xuất hiện ấy của anh - một người tôi ngưỡng mộ đã lâu. Tôi đã có dịp được trò chuyện với anh đôi lần dù chỉ qua chiếc điện thoại vô tri vô giác. Anh bảo rằng từ nhỏ anh đã mong ước rất nhiều một ngày nào đó anh sẽ được đứng vào hàng ngũ những người hết lòng vì tổ quốc, quê hương. Vì lẽ đó mà từ khi bước chân vào cấp ba, trong anh đã định hình rõ nét về con đường mình phải đi sau này. Và với anh, màu quân phục của những người chiến sĩ cảnh sát luôn mang lại một cho anh một cảm xúc tuyệt vời nhất.
Anh thấy được đằng sau những chiến công hiển hách của một người cảnh sát là những lần rơi vào tình cảnh "ngàn cân treo sợi tóc" trước từng nhát dao, mũi đạn của những kẻ mất hết tính người. Dũng cảm, kiên trung là vậy nhưng các anh đã nhiều lần hứng chịu những lời chỉ trích mắng nhiếc thậm tệ và một câu hỏi: "Trái tim cậu làm bằng sắt thép phải không?". Đó là lời trách cứ của một bà mẹ mà anh ngỡ cũng trạc tuổi mẹ mình khi chứng kiến đứa con sắp rơi vào cảnh tù tội. Anh không biết được liệu tâm hồn mình phải dùng lời lẽ gì để mô tả chân thật nhất, sâu sắc nhất. Gân guốc, chai lì hay thậm chí là tàn nhẫn? Anh chỉ biết rằng trái tim ấy hơn một lần trở nên yếu đuối trước những con mắt đáng thương như đang cầu cứu, van lơn. Nhưng cái giá để trả hết bao tội lỗi mà chúng mang lại cho người khác lại quá đắt, lúc ấy lí trí lại mách bảo anh hãy làm tròn trách nhiệm của người cảnh sát...
Từng lời kể của anh từ nơi xa qua màn hình như thật gần, thủ thỉ bên tai càng gợi lên bao xốn xang, nhức nhối trong lòng tôi. Tôi đã yêu cái nghề của các anh một cách thầm lặng từ rất lâu rồi. Thế nhưng một chút gian khó trong cuộc đời đã làm tôi chùn bước. Vì vấp ngã, chùng chình của ý chí lẫn con tim và có khi chỉ là những lời phán xét nhẹ tênh từ người khác cũng khiến tôi nhụt chí. Đã bao lần tôi đắm chìm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ rằng dù tôi có cố gắng đến nhường nào thì cuối cùng tôi vẫn chỉ lặp lại bánh xe của cuộc đời mình. Và cứ thế ý định từ bỏ trong tôi lớn dần thêm từng ngày chỉ đến khi anh xuất hiện với những trải lòng...
Chẳng biết diễn tả sao cho hết bao cảm xúc trong lòng tôi. Cảm ơn anh - thiên thần áo "xanh" đã đến và giúp tôi quay về với ước mơ thuở nào.
Thiên Yết
Ảnh: internet
Comments