Khi người cũ gặp lại nhau...
Hôm nay là ngày họp lớp mười hai, bạn bè lâu ngày không gặp vui vẻ trò chuyện quên thời gian. Nhưng nó có chút không thoải mái. Nó lặng lẽ ra khu vườn nhỏ sau quán ngồi nhìn mưa bay. Chợt có ai đó chạm nhẹ lên vai.
- Chúng ta… có thể nói chuyện không?
Nó ngạc nhiên nhìn Phong từ từ ngồi xuống bên cạnh.
- Đã bao lâu chúng ta chưa nói chuyện với nhau nhỉ?
- Có lẽ là sáu năm.
- Lâu thật rồi. Ngày đó, thật xin lỗi – Cậu ngập ngừng.
Nó bỗng cong khoé môi, không ngờ có một ngày nó và cậu sẽ lại ngồi cạnh nhau, bình tâm trò chuyện.
Người ta vẫn nói, tình bạn những năm tháng học trò luôn đơn thuần và tươi đẹp nhất. Trở thành bạn của nhau chỉ vì quý mến nhau, không tính toán thiệt hơn. Và người ta cũng nói, chàng trai bạn yêu năm mười bảy tuổi sẽ chẳng thể nào đi cùng bạn đến suốt cuộc đời. Năm đó nó và cậu ấy đã cười với nhau, họ định sẽ chứng minh cho cả thế giới rằng họ có thể. Hiện tại họ cũng cười, nhưng nụ cười cố gắng trên môi xa lạ đến đau lòng.
- Khi yêu là do chúng ta tự nguyện, qua rồi không thể vì lí do gì mà hối hận hay mắc nợ nhau.
- Cảm ơn cậu.
- Cảm ơn gì chứ, chúng ta từng là bạn tốt mà.
- Cảm ơn cậu đã sống tốt. Tớ biết đã rất khó khăn nhưng cảm ơn vì để tớ thấy cậu đẹp như hôm nay.
Nó nhìn cậu, khuôn mặt cậu không còn những nét tinh nghịch như trước đây. Phong của hiện tại đã là một người đàn ông thận trọng và chừng mực.
- Phong này, những gì giữa chúng ta, tớ đã coi là quãng thời gian đáng trân trọng trong cuộc đời. Những ngày tháng đó chúng ta từng yêu cuồng nhiệt, từng là tất cả của nhau. Dù tình cảm ấy không thắng được thời gian, không vượt qua được cám dỗ thì cũng từng rất vui vẻ…
Ngày hai người chia tay hình như cũng là ngày mưa se lạnh. Tình yêu học trò kết thúc trong mệt mỏi, tuyệt vọng và những nỗi buồn dai dẳng. Cả hai đã gồng mình đủ lâu để gìn giữ mối tình đầy thử thách ấy. Và có lẽ, dù kết thúc đau khổ ra sao thì đó cũng là cách tốt nhất rồi.
Hôm nay, cả hai đều đã trở thành người mà mình từng mong muốn. Cậu có công việc ổn định và một gia đình nhỏ đầy tiếng trẻ thơ như cậu từng hi vọng. Nó cũng đang thực hiện những ước mơ, đi thật nhiều nơi xinh đẹp trên đất nước cùng người nó yêu. Có thể có chút tiếc nuối nhưng họ đều không có lỗi, chỉ là đã gặp nhau quá sớm rồi chẳng đủ sức giữ lấy nhau.
- Mỗi lần gặp cậu, có lúc tớ chỉ là muốn cười chào cậu nhưng bao nhiêu lần vẫn không đủ dũng khí.
- Hôm nay chúng ta đã cùng nhau trò chuyện rồi.
- Ừ, ngần ấy năm đủ để chúng ta thấy ổn hơn. Tớ không hi vọng chúng ta sẽ lại là bạn bè, chỉ mong cậu không coi tớ là kẻ đáng hận.
- Tớ đã sớm bỏ qua mọi chuyện rồi…
Phong nhìn nó, ánh mắt sâu thẳm và trân trọng. Câu chuyện ngày ấy đã quá cũ rồi, nhìn thấy nhau liền có chút nghèn nghẹn nhưng cũng chẳng rõ chi tiết ra sao. Ngồi cùng nhau hoá ra không quá khó khăn. Những ký ức xưa trở về nhưng không còn quá nhiều yêu thương, tâm trạng bình thản đến lạ lùng...
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
- Chúng ta… có thể nói chuyện không?
Nó ngạc nhiên nhìn Phong từ từ ngồi xuống bên cạnh.
- Đã bao lâu chúng ta chưa nói chuyện với nhau nhỉ?
- Có lẽ là sáu năm.
- Lâu thật rồi. Ngày đó, thật xin lỗi – Cậu ngập ngừng.
Nó bỗng cong khoé môi, không ngờ có một ngày nó và cậu sẽ lại ngồi cạnh nhau, bình tâm trò chuyện.
Người ta vẫn nói, tình bạn những năm tháng học trò luôn đơn thuần và tươi đẹp nhất. Trở thành bạn của nhau chỉ vì quý mến nhau, không tính toán thiệt hơn. Và người ta cũng nói, chàng trai bạn yêu năm mười bảy tuổi sẽ chẳng thể nào đi cùng bạn đến suốt cuộc đời. Năm đó nó và cậu ấy đã cười với nhau, họ định sẽ chứng minh cho cả thế giới rằng họ có thể. Hiện tại họ cũng cười, nhưng nụ cười cố gắng trên môi xa lạ đến đau lòng.
- Khi yêu là do chúng ta tự nguyện, qua rồi không thể vì lí do gì mà hối hận hay mắc nợ nhau.
- Cảm ơn cậu.
- Cảm ơn gì chứ, chúng ta từng là bạn tốt mà.
- Cảm ơn cậu đã sống tốt. Tớ biết đã rất khó khăn nhưng cảm ơn vì để tớ thấy cậu đẹp như hôm nay.
Nó nhìn cậu, khuôn mặt cậu không còn những nét tinh nghịch như trước đây. Phong của hiện tại đã là một người đàn ông thận trọng và chừng mực.
- Phong này, những gì giữa chúng ta, tớ đã coi là quãng thời gian đáng trân trọng trong cuộc đời. Những ngày tháng đó chúng ta từng yêu cuồng nhiệt, từng là tất cả của nhau. Dù tình cảm ấy không thắng được thời gian, không vượt qua được cám dỗ thì cũng từng rất vui vẻ…
Ngày hai người chia tay hình như cũng là ngày mưa se lạnh. Tình yêu học trò kết thúc trong mệt mỏi, tuyệt vọng và những nỗi buồn dai dẳng. Cả hai đã gồng mình đủ lâu để gìn giữ mối tình đầy thử thách ấy. Và có lẽ, dù kết thúc đau khổ ra sao thì đó cũng là cách tốt nhất rồi.
Hôm nay, cả hai đều đã trở thành người mà mình từng mong muốn. Cậu có công việc ổn định và một gia đình nhỏ đầy tiếng trẻ thơ như cậu từng hi vọng. Nó cũng đang thực hiện những ước mơ, đi thật nhiều nơi xinh đẹp trên đất nước cùng người nó yêu. Có thể có chút tiếc nuối nhưng họ đều không có lỗi, chỉ là đã gặp nhau quá sớm rồi chẳng đủ sức giữ lấy nhau.
- Mỗi lần gặp cậu, có lúc tớ chỉ là muốn cười chào cậu nhưng bao nhiêu lần vẫn không đủ dũng khí.
- Hôm nay chúng ta đã cùng nhau trò chuyện rồi.
- Ừ, ngần ấy năm đủ để chúng ta thấy ổn hơn. Tớ không hi vọng chúng ta sẽ lại là bạn bè, chỉ mong cậu không coi tớ là kẻ đáng hận.
- Tớ đã sớm bỏ qua mọi chuyện rồi…
Phong nhìn nó, ánh mắt sâu thẳm và trân trọng. Câu chuyện ngày ấy đã quá cũ rồi, nhìn thấy nhau liền có chút nghèn nghẹn nhưng cũng chẳng rõ chi tiết ra sao. Ngồi cùng nhau hoá ra không quá khó khăn. Những ký ức xưa trở về nhưng không còn quá nhiều yêu thương, tâm trạng bình thản đến lạ lùng...
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
Comments