Lá thư gửi chị
Ngày buồn, tháng nhớ, đêm mong...
Đó là tất cả những gì người ta thường nói khi cõi lòng dậy sóng trước một hình bóng lướt qua trong đời. Nhưng với tôi những điều ấy chẳng đủ sức diễn đạt cho hết bao thương nhớ trong lòng. Chỉ bởi vì ngôn từ có bóng bẩy, có mĩ miều đến mấy chăng nữa cũng chẳng thể qua được kì sát hạch của con tim. Và có lẽ chỉ có lời nói xuất phát từ sâu tận đáy lòng mới để lại những dư âm sâu nặng, khó phai mờ
Tôi cứ luyên thuyên hoài không ngớt phải chăng chính lòng tôi cũng đang rối bời? Có lẽ vậy. Hôm nay khi ngồi lặng lẽ ngắm nhìn "lớp lớp mây cao đùn núi bạc" trước hiên nhà, bất giác tôi lại liên tưởng đến dáng dấp của chị đâu đó. Có cái gì đó nghèn nghẹn, không thể thốt ra thành lời. Cùng là phận nữ nhi "chân yếu tay mềm" như bao người mà sao số mệnh chị lại khác họ đến thế. Có phải người thì vận mệnh rõ ràng, sống trong nhung lụa, hưởng lạc thú, trong khi cuộc đời chị lại trôi nổi, phiêu bạt như cánh hoa tàn trong gió? Phải chăng cuộc đời này vốn dĩ chẳng công bằng như những gì chị từng nghĩ ?
Tôi thương chị không theo cái cách mà người ta từng thương chị. Chỉ bởi người ta chỉ thương có một lần rồi để đó, rồi thì nhẫn tâm vứt bỏ chị chỉ để nhìn ngắm cái bộ dạng ngẩn ngơ, sửng sốt cuối cùng là tuyệt vọng của chị. Chị à! Đó đâu phải là thứ tình cảm mà chị hằng mong ước phải không? Chị đã loay hoay, trơ trọi giữa dòng người bất tận đến dường nào, vậy mà chị vẫn cố bám víu vào thứ niềm tin mỏng manh rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ lại đi tìm chị, sẽ lại yêu thương và nâng niu chị hơn trước. Chị à! Chị đừng lừa dối chính mình nữa, được không?
Ngày chị chuẩn bị hành lí để rời khỏi mảnh đất quê hương, đặt chân lên xứ người xa lạ cũng là ngày trời đổ mưa tầm tã. Phải chăng ông trời cũng xót thương trước một mảnh đời bấp bênh như chị? Hôm đó tiễn chị ra sân bay mà tim tôi cứ thổn thức hoài chẳng nguôi. Tôi đã cố giấu những giọt nước mắt lăn dài trên má. Ấy vậy mà chị vẫn nhìn thấy. Chị tài thật đấy, tôi tự nhủ! Có chăng chỉ chính tôi là không cảm nhận được tâm hồn nhạy cảm của chị. Mọi buồn đau, mọi vết thương tưởng chừng đã mục rửa theo tháng ngày lại được chị cất giữ, ôm trọn vào lòng một cách kín cổng cao tường. Chị là thế, chẳng muốn người khác phải bận tâm hay phiền lòng cho những chông chênh mà chị vấp phải trên đường đời.
Thế nhưng, chị ơi, nếu một mai bước chân của chị đã quá mỏi mệt giữa muôn vạn nẻo đường. Xin hãy cho đôi chân ấy được nghỉ ngơi, dù chỉ một chút thôi, chị nhé!
Thiên Yết
Ảnh: internet
Comments