Thương nội...



Con đã về đây trong giấc ngủ chẳng sân si, 
Để được bình yên nghe lời ru của nội.
Con gối đầu lên đôi chân đã bao ngày cằn cỗi,
Chợt rưng rưng thương quá … nội đã già.

Giọng nội vẫn ngọt ngào qua những lời ca,
Mà bấy lâu rồi con tưởng chừng quên mất.
Vì mải mê giữa cuộc đời tất bật, 
Con đã vô tình sao lãng một yêu thương.

Để hôm nay kịp nhận ra: cuộc sống vốn vô thường
Thì mái tóc xanh của nội ngày nào, đã nhuộm màu mây trắng.
Một chút đau thương nơi mắt buồn thinh lặng,
Con tự nghe lòng sợ hãi một ngày mai.

Khi nội già trăm tuổi, hoa hồng trắng con cài
Nước mắt rơi, lòng con đau, ai hiểu ?
Tình thương nội dành cho con nếu một ngày bỗng thiếu,
Con sẽ chết lặng giữa bao điều mà ngày xưa ấy nội đã dạy cho con.

Ôm trọn vòng tay khi hiện tại nội vẫn còn
Con sẽ không để điều đau thương kia sớm đến,
Sẽ kề cận, chăm sóc, quan tâm khi nội cần đến
Con xin được thương nội bằng tất cả những gì nội đã cho con.

Phong Miên
Ảnh: internet

Comments