Truyện ngắn: Người cũ chưa quên (P2)
Lam đứng một mình dưới bóng cây hoa sữa. Mới tháng ba mà hoa sữa đã nở trắng cả một góc trời Hà Nội. Ngày thường, đi ngang qua con đường này, Lam phải mang khẩu trang vì không chịu được mùi quá nồng của hoa sữa. Vậy mà hôm nay, cô lại không cảm thấy gây mũi như mọi lần, thay vào đó là cảm giác dịu nhẹ khiến lòng cô se sắt. Hoa sữa nở trái mùa cũng giống như sự trái tính trái nết thất thường của những cảm xúc bề bộn trong cô. Đã một tuần kể từ ngày nhìn thấy Quân, cô luôn sống trong cảm giác mông lung, hoang hoải như vậy đó.
- Lam!
Cô giật bắn người vì tiếng gọi của Nam, cậu bạn thân từ hồi học cấp hai. Mới đó mà đã mười lăm năm ròng rã bên nhau rồi. Cả hai đã thay đổi ít nhiều qua thời gian, chỉ có tình bạn chân thành ngày nào là vẫn còn vẹn nguyên như thế.
- Cậu làm gì mà ngồi thừ người ra vậy? Lại nhớ đến kẻ phản bội ấy nữa à?
- Không. Tớ chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện.
- Cậu làm sao gạt tớ được. Tớ đi guốc trong bụng cậu đây này. – Vừa nói cậu vừa lấy tay chỉ chỉ vào bụng cô.
- Ơ hay! Cái cậu này. Tớ đã bảo không rồi mà.
Nói rồi Lam nhảy phắt lên yên sau chiếc xe airblade của Nam, tay ôm chặt vòng eo của cậu giọng nũng nịu:
- Chở tớ đi một vòng ngắm Hà Nội thôi nào.
Cậu phì cười với hành động của cô. Nhưng rồi vẫn chiều chuộng đèo cô đi khắp các con phố. Nam là vậy, chưa một lần cậu từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Lam, dù đôi khi những yêu cầu đó không dễ dàng thực hiện chút nào.
Chiếc xe dừng lại ở một quán cà phê. Đây là quán mà Lam và Nam thường hay đến. Vừa bước vào cửa, Lam hơi khựng lại vì phát hiện ra Quân và một cô gái đang ngồi bên trong. Cô định quay đầu bước ra ngoài nhưng bị Nam kéo lại.
- Cậu làm gì phải tránh mặt anh ta. Theo tớ!
Vừa nói Nam vừa kéo Lam đến đối diện với bàn của Quân. Anh ta và cô gái ngồi cạnh dừng trò chuyện và nhìn cả hai một cách khó hiểu. Nhưng rồi Quân cũng kịp định hình lại và nhận ra.
- Chào Lan! Lâu rồi không gặp. Đây là bạn trai mới của em à?
Kết thúc câu hỏi ấy thì Quân bị một cú đấm như trời giáng. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ áo anh ta đã bị Nam xách lên.
- Tao đã muốn đấm vô cái bản mặt dối trá của mày từ lâu rồi. Đồ tồi!
- Thôi Nam, đừng đánh nữa. Chúng ta đi thôi.
Đến lượt Lam kéo tay lôi Nam ra khỏi quán cà phê. Trong lúc Quân vẫn ú ớ chưa biết rõ chuyện gì thì cả hai đã biến mất. Ngồi phía sau xe, cảm xúc trong Lam hỗn độn, còn lòng cô thì vẫn đau âm ỉ, buốt rát đến tận cùng. Quen nhau những một năm trời mà giờ Quân còn không nhớ nỗi tên cô. Vừa nãy anh gọi cô là “Lan” chứ không phải “Lam”. Tự nhiên cô lại muốn cười, cười cho sự ngu ngốc của bản thân, cười cho sự cố chấp đeo bám quá khứ, cười cho một cuộc tình vô vị mà cô cứ mãi khắc ghi trong lòng. Hóa ra với Quân, cô cũng giống như những cô gái khác, yêu nhanh quên vội mà thôi. Cô lãng phí hai năm thanh xuân quý giá để nhớ về một người đã thật sự lãng quên mình, đến cái tên cũng không còn ấn tượng. Tất cả những giây phút mà cô trân trọng thật sự không có ý nghĩa gì với anh ta.
Càng nghĩ Lam càng thấy đau lòng. Cô ngả đầu lên vai Nam lặng thinh rơi nước mắt. Bờ vai của cậu ấy bao giờ cũng đủ rộng, đủ chắc để cô cảm thấy an toàn. Cũng còn may là những lúc bị tổn thương như thế này thì cô vẫn luôn có một người bạn thân thiết, chân thành như cậu ở bên cạnh.
Phong Miên
Ảnh: internet
- Lam!
Cô giật bắn người vì tiếng gọi của Nam, cậu bạn thân từ hồi học cấp hai. Mới đó mà đã mười lăm năm ròng rã bên nhau rồi. Cả hai đã thay đổi ít nhiều qua thời gian, chỉ có tình bạn chân thành ngày nào là vẫn còn vẹn nguyên như thế.
- Cậu làm gì mà ngồi thừ người ra vậy? Lại nhớ đến kẻ phản bội ấy nữa à?
- Không. Tớ chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện.
- Cậu làm sao gạt tớ được. Tớ đi guốc trong bụng cậu đây này. – Vừa nói cậu vừa lấy tay chỉ chỉ vào bụng cô.
- Ơ hay! Cái cậu này. Tớ đã bảo không rồi mà.
Nói rồi Lam nhảy phắt lên yên sau chiếc xe airblade của Nam, tay ôm chặt vòng eo của cậu giọng nũng nịu:
- Chở tớ đi một vòng ngắm Hà Nội thôi nào.
Cậu phì cười với hành động của cô. Nhưng rồi vẫn chiều chuộng đèo cô đi khắp các con phố. Nam là vậy, chưa một lần cậu từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Lam, dù đôi khi những yêu cầu đó không dễ dàng thực hiện chút nào.
Chiếc xe dừng lại ở một quán cà phê. Đây là quán mà Lam và Nam thường hay đến. Vừa bước vào cửa, Lam hơi khựng lại vì phát hiện ra Quân và một cô gái đang ngồi bên trong. Cô định quay đầu bước ra ngoài nhưng bị Nam kéo lại.
- Cậu làm gì phải tránh mặt anh ta. Theo tớ!
Vừa nói Nam vừa kéo Lam đến đối diện với bàn của Quân. Anh ta và cô gái ngồi cạnh dừng trò chuyện và nhìn cả hai một cách khó hiểu. Nhưng rồi Quân cũng kịp định hình lại và nhận ra.
- Chào Lan! Lâu rồi không gặp. Đây là bạn trai mới của em à?
Kết thúc câu hỏi ấy thì Quân bị một cú đấm như trời giáng. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ áo anh ta đã bị Nam xách lên.
- Tao đã muốn đấm vô cái bản mặt dối trá của mày từ lâu rồi. Đồ tồi!
- Thôi Nam, đừng đánh nữa. Chúng ta đi thôi.
Đến lượt Lam kéo tay lôi Nam ra khỏi quán cà phê. Trong lúc Quân vẫn ú ớ chưa biết rõ chuyện gì thì cả hai đã biến mất. Ngồi phía sau xe, cảm xúc trong Lam hỗn độn, còn lòng cô thì vẫn đau âm ỉ, buốt rát đến tận cùng. Quen nhau những một năm trời mà giờ Quân còn không nhớ nỗi tên cô. Vừa nãy anh gọi cô là “Lan” chứ không phải “Lam”. Tự nhiên cô lại muốn cười, cười cho sự ngu ngốc của bản thân, cười cho sự cố chấp đeo bám quá khứ, cười cho một cuộc tình vô vị mà cô cứ mãi khắc ghi trong lòng. Hóa ra với Quân, cô cũng giống như những cô gái khác, yêu nhanh quên vội mà thôi. Cô lãng phí hai năm thanh xuân quý giá để nhớ về một người đã thật sự lãng quên mình, đến cái tên cũng không còn ấn tượng. Tất cả những giây phút mà cô trân trọng thật sự không có ý nghĩa gì với anh ta.
Càng nghĩ Lam càng thấy đau lòng. Cô ngả đầu lên vai Nam lặng thinh rơi nước mắt. Bờ vai của cậu ấy bao giờ cũng đủ rộng, đủ chắc để cô cảm thấy an toàn. Cũng còn may là những lúc bị tổn thương như thế này thì cô vẫn luôn có một người bạn thân thiết, chân thành như cậu ở bên cạnh.
Phong Miên
Ảnh: internet
Comments