Cảm ơn nhau, một đoạn đường

"Người đến với anh thì trốn, người trốn anh, anh lại yêu."

Chúng ta luôn bị cuốn vào những trái ngang, những vần vũ chéo ngoe xô đẩy mình. Để rồi nhiều lúc muốn nói rằng, ta đang sai lầm, nhưng nói ra ai sẽ hiểu được đây?

Có thể trái tim chúng ta cần nhau, nghĩ về nhau, nhưng lý trí lại chẳng thể cho ta thực hiện điều đó. Nên cứ thế ta trốn chạy chính xúc cảm dậy lên trong chính trái tim mình. Nên người xa ta, ta xa người, hai nửa yêu thương rời xa nhau...

"Em cho anh bao nhiêu cảm giác, mà từ lâu lắm anh đã không tìm thấy được."

Chúng ta chẳng thể mộng mơ cùng nhau, nên cơn mưa đành cuốn trôi tất cả, thẫm đẫm những lối ta qua, những góc ta ngồi, những buông lơi hiện hữu.


Dù vẫn biết yêu thương tựa như bèo trôi, vậy mà trái tim vẫn hóa một kẻ dại khờ để mà say, mà si mê, để quên đi chính bản thân mình. Để chỉ còn trong tâm trí là một đôi mắt, một nụ cười, một đôi môi, một dáng hình ấy...Và khi một người lặng im, một người cứ vu vơ độc thoại, rồi tất cả giật mình nhận ra:
Để cho ai đó cần người hơn
ta sẽ ra đi, ta sẽ đi
bởi vì
chắc chúng ta nào đâu muốn phải lựa chọn
tự nhủ lòng mình rằng, tim mình ơi ngủ ngon
trói bao yêu thương và nỗi nhớ dậy lên từng đêm
Và rồi đành thả tất cả vào màn mưa với hy vọng mưa sẽ rửa trôi, sẽ cuốn đi đi, cho tháng năm bên gió cuốn đi, cho mùa xóa nhòa.

Trái tim chẳng thể ép buộc.Tình yêu lại càng không phải là thứ muốn hay cần là sẽ có được nhau. Nó cũng tựa như pháo hoa, chỉ đẹp trong khoảnh khắc, đẹp trên nền màn đêm đen sâu thẳm. Và dù biết nó như thế, chúng ta cũng đã mong muốn, đã từng ngắm pháo hoa rực sáng dù chỉ là một lần trong đời.

DUYÊN cho ta gặp nhau, thấy nhau, đó là may mắn của số phận, bởi giữa bao nhiêu người, mình lại chạm đến trái tim nhau. Và khi xa nhau, làm gió thoáng qua nhau, ta đổ cho rằng DUYÊN HẾT để lòng được nhẹ nhàng hơn.

"Biết nơi đâu anh sẽ tìm được người mà anh yêu suốt kiếp?"

Đi bao lâu và bao xa - chúng ta không thể trả lời được, bởi chẳng có gì là mãi mãi, đi qua nhau phút giây nào thì vui giây phút đó, ngọt ngào tháng ngày nào thì dịu êm ngày tháng đó. Gặp nhau mỉm cười, xa nhau thì thôi, cớ sao phải nhung nhớ một đôi mắt, một lời nói, một dáng hình... Giữa người với người, giữa mùa với mùa, giữa tháng giữa năm - nào có chắc gì ai là giành cho ai? Chắc gì trái tim không ngây dại một lần mà say, mà bỏ quên đi lý trí để con tim khỏi bị bóp nghẹt.

Chợt, giật mình sờ lên ngực trái, trái tim nó trốn chạy đâu rồi...

Cao Nam Minh
Ảnh: internet


Comments