Chuyện một người cô đơn

Những con chữ và những bức ảnh mang đến cho bạn một không gian, một sự kết nối với mọi người, đặc biệt qua mạng ảo. Dù không ầm ĩ, dù chưa là gì, nhưng bạn cũng ít nhiều trở thành người được mến mộ đối với một bộ phận nào đó vẫn luôn ủng hộ, động viên, đồng cảm với những gì bạn chia sẻ qua trang cá nhân.

"Và mọi người ai cũng nghĩ là bạn nhiều quan hệ, nhiều bạn bè, nhiều người quan tâm bởi những gì bạn tạo ra, bạn đã có – dù nhỏ thôi, chưa phải một cái gì quá ư to tát, lớn lao, nhưng cũng đủ để gọi là hơn người bình thường – nghiễm nhiên khoác cho bạn một chiếc áo khoác thật to như thế, mà không biết rằng, cái áo ấy quá rộng so với con người bạn. Bạn lọt thỏm trong chiếc áo ấy, bởi chẳng bao giờ bạn hết cảm giác cô đơn – cô đơn ngay giữa chốn đông người, cô đơn giữa lòng thành phố ồn ào, nhiều tính toan, mỏi mệt. Muốn tìm một ai đó có thể đồng cảm, thấu hiểu, gắn bó, trân trọng, yêu thương thực sự sao mà khó thật…


Đôi lúc bạn thấy mình như một kẻ bị bỏ quên giữa cuộc sống này, lạc lõng ngay trong lòng chính mình và cả những giấc mơ của bạn hằng đêm… Quên quên – nhớ nhớ… Có lẽ bức tranh loang lổ nhiều nét vẽ khó định hình ấy luôn pha lẫn một sắc màu của lãng quên – quên đi nhiều thứ bộn bề, quên đi những mong manh, cô đơn, quên đi cả những giấc mơ chẳng thể thành sự thật…

Và bạn càng cô đơn hơn bao giờ hết, thấy cô đơn khủng khiếp, càng khao khát có được một ai đó để dựa vào những lúc chông chênh, cho bạn cảm giác thanh thản, bình yên sau những mệt nhoài trên mỗi nhịp ngày bạn đang bước…

Nhưng thực tế chẳng có ai…

Mọi người vẫn khoác cho bạn cái áo khoác rộng cũ. Còn bạn, bạn vẫn luôn biết mình thế nào, bạn không bị cái áo rộng đó che phủ, thay đổi, huyễn hoặc con người mình. Chỉ cảm giác cô đơn thì luôn hiển thị, và bạn biết, mình vẫn chẳng thể tìm được một ai để gọi tri kỷ tri âm, hay đơn giản là khi bạn cô đơn, khi bạn cần, người đó có thể ở bên, có thể san sẻ…

Bao nhiêu người cứ ngỡ và nói sẵn sàng làm bạn, sẵn sàng ở bên khi bạn cần, muốn gắn bó với bạn – hóa ra chẳng còn ai, có ai, khi một tối quán vắng khách, bạn muốn lang thang đâu đó, với ai đó, trốn khỏi không gian và nhịp ngày quẩn quanh trong giây lát – mà chẳng biết đi đâu, với ai. Ai cũng bận rộn với cuộc sống riêng của họ, cũng bị cuốn đi trong cái ồn ào, toan tính thị thành, cũng có lý do từ chối làm một chỗ dựa, một góc bình yên cho bạn nương vào khi lòng bạn yếu đuối…

Rồi bạn mỉm cười lặng lẽ. Bạn chấp nhận nắm tay cô đơn bước ra phố, vô định, mông lung. Đơn giản chỉ là đi để thấy mình không tĩnh, không chìm đắm giữa những mệt mỏi mà ngày giăng ra, đời giăng ra…

Và trong giây phút ấy, bạn thấy nhớ nhung, nhớ đến nao lòng cái cảm giác thanh thản, bình yên của những ngày tháng cũ.

Mọi thứ cứ như dòng nước len lỏi qua các khe suối tìm rồi vỡ òa ra khi gặp biển lớn, để nhấp nhô cuộn sóng – sóng hoài niệm mênh mang. Con người ta được ban cho một trái tim biết nhớ, biết lưu giữ lại ở một góc nào đó những nếp gấp thời gian, những khoảnh khắc bình yên mình đã có, để rồi khi ngày hôm nay cô đơn, ngày hôm nay mệt nhoài, sẽ tìm về, nương tựa vào chút bình yên hắt lên từ ký ức của ngày hôm qua để bình tâm lại mà đi tiếp đến với ngày mai – có thể bằng phẳng, có thể ghập ghềnh đang đón chờ và thử thách bước chân phía trước…"

Cao Nam Minh
Ảnh: internet

Comments