Hà Nội và em
Em từng nhiều lần nói với anh rằng Hà Nội khiến em mệt mỏi lắm. Em ghét những buổi sáng đi làm đường đông nghẹt người, em chán ngấy những bữa cơm một mình qua loa khi chiều buông. Em lười phải ra đường, lúc nào cũng chỉ muốn nằm bẹp trong phòng cả ngày tìm sự riêng tư. Em thèm được về nhà với bữa cơm gia đình. Em nhớ cảm giác bình yên, trong lành mỗi buổi sáng chốn làng quê.
Em như chú ngựa nhỏ thích chạy nhảy trên thảo nguyên nhìn ngắm thế giới. Nhưng anh biết em luôn thích cảm giác ấm áp của gia đình. Em có thể đi xa nhưng nhất định cần những khoảng lặng để tâm hồn dịu xuống...Và anh cũng biết rằng em rất yêu anh.
Mỗi lần về quê nghỉ lễ em sẽ ra Hà Nội sớm hơn một ngày để gặp anh.
Có những cuối tuần được nghỉ em muốn về nhà nhưng vì kỉ niệm giữa chúng ta mà ở lại làm cho anh những bất ngờ nho nhỏ.
Khi anh bận rộn công việc, em liền tìm cách chạy đến với anh rồi ôm anh giả vờ than vãn còi xe làm em đau đầu quá như một cách để làm nũng.
Anh thấy em yêu Hà Nội khi thu về. Em sẽ ngồi sau lưng anh mà thích thú tìm kiếm hương hoa sữa trên những con đường. Em yêu cả Hà Nội về đêm với những ánh đèn vàng ấm áp, không gian không còn quá nhiều tiếng xe cộ.
Và anh thấy em vẫn yêu những quán cafe nép mình trong ngõ nhỏ. Mình sẽ ngồi cùng nhau cả chiều đọc những cuốn sách hay.
Anh hay nói với em rằng anh yêu Hà Nội. Em sẽ tròn mắt lắc đầu hỏi sao anh có thể yêu một nơi chật chội, vội vã thế này.
Em à! Anh chưa từng nghĩ mình sẽ mơ một giấc mơ đẹp.
Càng không tin rằng giấc mơ đó lại có thể trở thành hiện thực.
Nhưng một năm qua với anh ngọt ngào như một giấc mơ dài vì có em bên cạnh. Anh cũng yêu Hà Nội giống như em và bởi vì Hà Nội luôn có em…
Cảm ơn em đã xuất hiện ở Hà Nội vốn dĩ đã chật chội này để yêu anh và để được anh yêu.
Em như chú ngựa nhỏ thích chạy nhảy trên thảo nguyên nhìn ngắm thế giới. Nhưng anh biết em luôn thích cảm giác ấm áp của gia đình. Em có thể đi xa nhưng nhất định cần những khoảng lặng để tâm hồn dịu xuống...Và anh cũng biết rằng em rất yêu anh.
Mỗi lần về quê nghỉ lễ em sẽ ra Hà Nội sớm hơn một ngày để gặp anh.
Có những cuối tuần được nghỉ em muốn về nhà nhưng vì kỉ niệm giữa chúng ta mà ở lại làm cho anh những bất ngờ nho nhỏ.
Khi anh bận rộn công việc, em liền tìm cách chạy đến với anh rồi ôm anh giả vờ than vãn còi xe làm em đau đầu quá như một cách để làm nũng.
Anh thấy em yêu Hà Nội khi thu về. Em sẽ ngồi sau lưng anh mà thích thú tìm kiếm hương hoa sữa trên những con đường. Em yêu cả Hà Nội về đêm với những ánh đèn vàng ấm áp, không gian không còn quá nhiều tiếng xe cộ.
Và anh thấy em vẫn yêu những quán cafe nép mình trong ngõ nhỏ. Mình sẽ ngồi cùng nhau cả chiều đọc những cuốn sách hay.
Anh hay nói với em rằng anh yêu Hà Nội. Em sẽ tròn mắt lắc đầu hỏi sao anh có thể yêu một nơi chật chội, vội vã thế này.
Em à! Anh chưa từng nghĩ mình sẽ mơ một giấc mơ đẹp.
Càng không tin rằng giấc mơ đó lại có thể trở thành hiện thực.
Nhưng một năm qua với anh ngọt ngào như một giấc mơ dài vì có em bên cạnh. Anh cũng yêu Hà Nội giống như em và bởi vì Hà Nội luôn có em…
Cảm ơn em đã xuất hiện ở Hà Nội vốn dĩ đã chật chội này để yêu anh và để được anh yêu.
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
Comments