Tản mạn ngày thu
Khi gió heo may nhè nhẹ lướt qua rèm cửa, tôi nghe mùa thu Hà Nội về. Mấy hôm nay trời đổ mưa to, làm ướt đẫm mái hiên phơi quần áo, chiều về vài cánh én chao lượn giữa bầu không. Giữa khoảng trời mưa khói giăng mờ mịt, tôi vuốt nhẹ bìa sách trên tay, Eun - Kyo - Bởi vì đau nên mới là yêu. Đầu sách này của Alphabook, tôi mua nó trong một đợt giảm giá hội sách năm ngoái, lúc đó cũng vào thu, nhưng cái hơi lạnh chưa kéo đến sớm như thế này.
Thời tiết lúc đó nắng ấm nhè nhẹ, khiến tôi rạo rực chung với không khí, nườm nượp người và sách. Eun-Kyo, nó thu hút ánh nhìn của tôi bởi cái bìa đẹp, những đóa hoa hồng đang nở rộ bên dòng chữ kiểu đen nền trắng, lấp ló đằng sau những đóa hoa là một đôi giày nhỏ cũng màu hồng. Chỉ thế thôi thì chưa đủ, cái chính ở đây là màu hồng của nó. Từng đóa từng đóa nở rộ một cách tự nhiên tuần tự, không phải hồng nhung đỏ rực như máu, cũng không phớt hồng e ấp như thiếu nữ hồi xuân của tường vy, nó nhuốm một sắc hồng đượm buồn, nó mang một hơi thở bi thương nhàn nhạt, cánh hồng dự báo hơi lạnh sắp đến của mùa thu.
Tôi nghe lòng mình nhẹ nôn nao, man mác về những kỷ niệm cố vùi sâu vào miền ký ức. Tôi tiến đến gần hơn và đọc qua lời đầu:
“Tất cả câu chuyện đều bắt nguồn từ cánh tay trắng ngần của Eun-Kyo. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đang cầm que thủy tinh khuấy quện nước đường, hình ảnh đó đã gợi lên cơn bão si đắm của ái tình, nhưng đồng thời cũng tạo nên vòng xoáy cuồng dại của chết chóc …”
Tôi nhẹ thở hắt ra, nhận thấy tim mình đập nhanh dữ dội, như báo hiệu điều gì đó đang khuấy động lại hồi ức, một câu chuyện tình ái nên bị lãng quên. . .
“Đối với những thứ mà bản thân không thể chiếm hữu, dục vọng sẽ đưa chúng ta đến nơi nào?”
Tôi quyết định đi tìm lời giải đáp, đồng thời gỡ rối những vướng mắc còn ẩn sâu trong quá khứ.
....
Tôi sợ , đang sợ những thứ chưa xảy ra, hay đúng hơn là sắp xảy ra, nó quấn quanh, giăng mắc mọi lối đi trong tâm tư, vướng víu mọi suy nghĩ, nó đánh thức nỗi lo đang muốn ngủ sâu. Bên cạnh sự bình yên là sự lo sợ đang say ngủ, vu vơ tỉnh giấc, bất chợt khiến ta canh cánh lòng. Haizz…tiếng thở dài xua đi phần nào lo âu những điều ta tạo dựng trong suy nghĩ, cho phép hình thành và rèn luyện sự khống chế. Sự thảnh thơi không bao giờ trọn vẹn. Khi ta để suy nghĩ miên man chứa nhiều lối thoát lại hóa ra đang bơ vơ mắc kẹt một chỗ.
Khép lại cuốn sách, tôi mơ màng nhận ra: Cảm xúc vốn là thứ chợt đến rồi trôi đi rất nhanh, nó dường như đồng hành cùng khoảnh khắc mà ta ở hiện tại.
Bạn đã nhận ra hay chưa? Nguyên liệu tạo nên một khoảnh khắc bình thường nhất có thể là: một buổi chiều gió nhẹ, một cửa sổ gọi nắng, một góc nhỏ bình an, một cuốn sách .. và thoáng qua một nụ cười!
Hạ Lam
Ảnh: internet
Thời tiết lúc đó nắng ấm nhè nhẹ, khiến tôi rạo rực chung với không khí, nườm nượp người và sách. Eun-Kyo, nó thu hút ánh nhìn của tôi bởi cái bìa đẹp, những đóa hoa hồng đang nở rộ bên dòng chữ kiểu đen nền trắng, lấp ló đằng sau những đóa hoa là một đôi giày nhỏ cũng màu hồng. Chỉ thế thôi thì chưa đủ, cái chính ở đây là màu hồng của nó. Từng đóa từng đóa nở rộ một cách tự nhiên tuần tự, không phải hồng nhung đỏ rực như máu, cũng không phớt hồng e ấp như thiếu nữ hồi xuân của tường vy, nó nhuốm một sắc hồng đượm buồn, nó mang một hơi thở bi thương nhàn nhạt, cánh hồng dự báo hơi lạnh sắp đến của mùa thu.
Tôi nghe lòng mình nhẹ nôn nao, man mác về những kỷ niệm cố vùi sâu vào miền ký ức. Tôi tiến đến gần hơn và đọc qua lời đầu:
“Tất cả câu chuyện đều bắt nguồn từ cánh tay trắng ngần của Eun-Kyo. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đang cầm que thủy tinh khuấy quện nước đường, hình ảnh đó đã gợi lên cơn bão si đắm của ái tình, nhưng đồng thời cũng tạo nên vòng xoáy cuồng dại của chết chóc …”
Tôi nhẹ thở hắt ra, nhận thấy tim mình đập nhanh dữ dội, như báo hiệu điều gì đó đang khuấy động lại hồi ức, một câu chuyện tình ái nên bị lãng quên. . .
“Đối với những thứ mà bản thân không thể chiếm hữu, dục vọng sẽ đưa chúng ta đến nơi nào?”
Tôi quyết định đi tìm lời giải đáp, đồng thời gỡ rối những vướng mắc còn ẩn sâu trong quá khứ.
....
Tôi sợ , đang sợ những thứ chưa xảy ra, hay đúng hơn là sắp xảy ra, nó quấn quanh, giăng mắc mọi lối đi trong tâm tư, vướng víu mọi suy nghĩ, nó đánh thức nỗi lo đang muốn ngủ sâu. Bên cạnh sự bình yên là sự lo sợ đang say ngủ, vu vơ tỉnh giấc, bất chợt khiến ta canh cánh lòng. Haizz…tiếng thở dài xua đi phần nào lo âu những điều ta tạo dựng trong suy nghĩ, cho phép hình thành và rèn luyện sự khống chế. Sự thảnh thơi không bao giờ trọn vẹn. Khi ta để suy nghĩ miên man chứa nhiều lối thoát lại hóa ra đang bơ vơ mắc kẹt một chỗ.
Khép lại cuốn sách, tôi mơ màng nhận ra: Cảm xúc vốn là thứ chợt đến rồi trôi đi rất nhanh, nó dường như đồng hành cùng khoảnh khắc mà ta ở hiện tại.
Bạn đã nhận ra hay chưa? Nguyên liệu tạo nên một khoảnh khắc bình thường nhất có thể là: một buổi chiều gió nhẹ, một cửa sổ gọi nắng, một góc nhỏ bình an, một cuốn sách .. và thoáng qua một nụ cười!
Hạ Lam
Ảnh: internet
Comments