Đừng là nỗi đau của nhau thêm nữa!
Ngày... tháng... năm...
Thời gian cứ thế trôi đi, vừa nhanh mà vừa chậm. Ngoảnh mặt quay lại đã sắp gần một năm rồi. Sao cảm thấy như vừa hôm qua mà cũng lại như quá đỗi xa xôi. Mâu thuẫn quá nhỉ? Ừ thì con người em vỗn vẫn cứ mâu thuẫn như vậy. Mâu thuẫn trong suy nghĩ, trong cả chuyện tình cảm. Có lẽ vì thế mà đến giờ em vẫn dành tình cảm cho anh - trong khi em chẳng là gì trong cuộc sống của anh cả. Có lẽ vì thế mà chính em tự làm khổ mình, tự chịu những khổ đau.
Em sai rồi, ngay từ đầu em đã sai khi chấp nhận yêu anh. Em sai khi biết anh vô tâm, thờ ơ nhưng vẫn chấp nhận, vẫn bỏ qua mọi thứ để bên anh. Người ta nói rằng khi yêu thì nhìn cái gì cũng đẹp, cũng màu hồng, nhưng em nhìn ra sự việc mà lại ngu ngơ bất chấp, chấp nhận nó. Vì em nghĩ rằng không ai, không cái gì có thể hoàn hảo cả. Anh và em cũng vậy, chúng ta chỉ là những con người rất bình thường và tất nhiên - không hoàn hảo. Em sai vì đã nhìn nhận mọi chuyện quá đơn giản. Em sai vì nghĩ anh có thể sẽ thay đổi vì em, vì con hay vì tình yêu của anh cho mẹ con em.
Ngay từ đầu em đã sai, rồi lại cứ lầm lũi sai hết lần này đến lần khác trong chuyện tình cảm này. Và rồi em đau đớn nhận ra rằng, mẹ con em chỉ chiếm vị trí rất nhỏ trong cuộc sống của anh. Bố mẹ anh là thứ nhất, công việc là thứ nhì và sau cùng mới là mẹ con em. Ử nhỉ, với người đàn ông sự nghiệp là quan trọng. Vợ và con họ muốn lúc nào chả có. Ừ thì, bố mẹ là quan trọng nhất “Bố mẹ anh không bao giờ đâm sau lưng anh, còn em thì có thể. Anh muốn lấy một người vợ để sau này có thể chăm sóc bố mẹ anh lúc ốm đau, già yếu, còn em thì chắc là không thể rồi.” Vâng, vì anh đâu có coi trọng em? Em có là gì trong cuộc sống, trong trái tim của anh!
Cuộc sống của chúng ta giờ đây không còn chung lối. Anh hãy bước tiếp con đường của anh và hãy để cho mẹ con em được sống thoải mái với cuộc sống của mình. Hãy xem nhau như những người xa lạ, chẳng cần hỏi han, cũng chẳng cần những câu nói quan tâm nữa đâu anh. Vì khi em cần anh nhất, khi em mong chờ dựa dẫm vào người đàn ông của em nhất, anh bỏ mặc em, anh buông những lời phũ phàng vô trách nhiệm. Thì giờ đây, em đã quá quen với cuộc sống cô đơn bản thân mình trải qua rồi.
Mỗi người đều không hoàn thiện và cho đến bây giờ ta nhận ra mình không thể chấp nhận những mặt trái của đối phương. Vậy thì thôi, buông tay nhau và làm lại từ đầu. Em cũng đã chịu quá nhiều khổ đau rồi. Chia tay không phải vì ta đã hết yêu, chia lìa bởi vì chúng ta đã không thích hợp ở bên nhau nữa. Giờ đây ai đúng, ai sai đâu có nghĩa lý gì. Hãy rời xa nhau trong yên bình, để mỗi người có thể có một cuộc sống yên ổn.
Ừ thì có lẽ ta vẫn còn yêu nhau, có lẽ em vẫn còn yêu anh. Nhưng tình yêu đó không đủ lớn để chúng ta còn có thể nhường nhịn, chấp nhận nhau. Tình yêu đó không đủ lớn để giúp anh nhận ra được vấn đề của sự việc, để anh nghĩ cho vợ con mình. Và tình yêu đó cũng không còn đủ lớn để em vượt qua được nỗi đau, nỗi ám ảnh của quá khứ, để có thể tin tưởng anh thêm một lần nữa. Vậy nên buông tay nhau và hãy cho nhau cuộc sống yên ổn thôi anh nhỉ? Đừng là nỗi đau của nhau thêm nữa.
Em sẽ bước tiếp cuộc sống của em với con, không có anh. Mà thực ra từ trước tới giờ em vẫn luôn bước cô độc một mình như vậy. Có lẽ nhờ thế mà giờ đây em cũng quen rồi, quen việc đi một mình, quen việc sống một mình và quen việc chăm con một mình... không có anh. Nếu một người đã chẳng coi trọng mình và cũng chẳng quan trọng đối với mình nữa, thì việc người đó đi hay ở lại có còn nghĩa lý gì đâu, đúng không anh?
Em đã từng hận anh, nhưng có lẽ bây giờ nó không còn nhiều nữa. Chỉ bởi vì tình cảm của em dành cho anh chẳng còn nhiều, nên dù hận thù hay không thì có còn quan trọng gì đâu. Đến một ngày sẽ chẳng còn gì nữa, không hận cũng chẳng yêu, chỉ còn là tình cảm hời hợt, hững hờ của những người dưng lướt qua nhau thôi nhỉ?
Mọi chuyện rồi cũng sẽ trôi qua, nó vẫn sẽ chạy đúng theo quy luật của nó là trở thành “quá khứ”. Ta không thể cứ mãi sống trong quá khứ này được. Còn rất nhiều việc, rất nhiều thứ đang đợi ta ở hiện tại và cả ở tương lai phía trước. Anh sẽ tìm người “dâu hiền, vợ đảm” mà anh mong cho gia đình mình. Còn em, cũng sẽ sống cuộc sống của em thật tốt, thật tốt. Ngày mai đây trên đường đời tấp nập, nếu có vô tình gặp mặt hãy xem như là hai người dưng đã từng quen.
Autumn
Ảnh: internet
Thời gian cứ thế trôi đi, vừa nhanh mà vừa chậm. Ngoảnh mặt quay lại đã sắp gần một năm rồi. Sao cảm thấy như vừa hôm qua mà cũng lại như quá đỗi xa xôi. Mâu thuẫn quá nhỉ? Ừ thì con người em vỗn vẫn cứ mâu thuẫn như vậy. Mâu thuẫn trong suy nghĩ, trong cả chuyện tình cảm. Có lẽ vì thế mà đến giờ em vẫn dành tình cảm cho anh - trong khi em chẳng là gì trong cuộc sống của anh cả. Có lẽ vì thế mà chính em tự làm khổ mình, tự chịu những khổ đau.
Em sai rồi, ngay từ đầu em đã sai khi chấp nhận yêu anh. Em sai khi biết anh vô tâm, thờ ơ nhưng vẫn chấp nhận, vẫn bỏ qua mọi thứ để bên anh. Người ta nói rằng khi yêu thì nhìn cái gì cũng đẹp, cũng màu hồng, nhưng em nhìn ra sự việc mà lại ngu ngơ bất chấp, chấp nhận nó. Vì em nghĩ rằng không ai, không cái gì có thể hoàn hảo cả. Anh và em cũng vậy, chúng ta chỉ là những con người rất bình thường và tất nhiên - không hoàn hảo. Em sai vì đã nhìn nhận mọi chuyện quá đơn giản. Em sai vì nghĩ anh có thể sẽ thay đổi vì em, vì con hay vì tình yêu của anh cho mẹ con em.
Ngay từ đầu em đã sai, rồi lại cứ lầm lũi sai hết lần này đến lần khác trong chuyện tình cảm này. Và rồi em đau đớn nhận ra rằng, mẹ con em chỉ chiếm vị trí rất nhỏ trong cuộc sống của anh. Bố mẹ anh là thứ nhất, công việc là thứ nhì và sau cùng mới là mẹ con em. Ử nhỉ, với người đàn ông sự nghiệp là quan trọng. Vợ và con họ muốn lúc nào chả có. Ừ thì, bố mẹ là quan trọng nhất “Bố mẹ anh không bao giờ đâm sau lưng anh, còn em thì có thể. Anh muốn lấy một người vợ để sau này có thể chăm sóc bố mẹ anh lúc ốm đau, già yếu, còn em thì chắc là không thể rồi.” Vâng, vì anh đâu có coi trọng em? Em có là gì trong cuộc sống, trong trái tim của anh!
Cuộc sống của chúng ta giờ đây không còn chung lối. Anh hãy bước tiếp con đường của anh và hãy để cho mẹ con em được sống thoải mái với cuộc sống của mình. Hãy xem nhau như những người xa lạ, chẳng cần hỏi han, cũng chẳng cần những câu nói quan tâm nữa đâu anh. Vì khi em cần anh nhất, khi em mong chờ dựa dẫm vào người đàn ông của em nhất, anh bỏ mặc em, anh buông những lời phũ phàng vô trách nhiệm. Thì giờ đây, em đã quá quen với cuộc sống cô đơn bản thân mình trải qua rồi.
Mỗi người đều không hoàn thiện và cho đến bây giờ ta nhận ra mình không thể chấp nhận những mặt trái của đối phương. Vậy thì thôi, buông tay nhau và làm lại từ đầu. Em cũng đã chịu quá nhiều khổ đau rồi. Chia tay không phải vì ta đã hết yêu, chia lìa bởi vì chúng ta đã không thích hợp ở bên nhau nữa. Giờ đây ai đúng, ai sai đâu có nghĩa lý gì. Hãy rời xa nhau trong yên bình, để mỗi người có thể có một cuộc sống yên ổn.
Ừ thì có lẽ ta vẫn còn yêu nhau, có lẽ em vẫn còn yêu anh. Nhưng tình yêu đó không đủ lớn để chúng ta còn có thể nhường nhịn, chấp nhận nhau. Tình yêu đó không đủ lớn để giúp anh nhận ra được vấn đề của sự việc, để anh nghĩ cho vợ con mình. Và tình yêu đó cũng không còn đủ lớn để em vượt qua được nỗi đau, nỗi ám ảnh của quá khứ, để có thể tin tưởng anh thêm một lần nữa. Vậy nên buông tay nhau và hãy cho nhau cuộc sống yên ổn thôi anh nhỉ? Đừng là nỗi đau của nhau thêm nữa.
Em sẽ bước tiếp cuộc sống của em với con, không có anh. Mà thực ra từ trước tới giờ em vẫn luôn bước cô độc một mình như vậy. Có lẽ nhờ thế mà giờ đây em cũng quen rồi, quen việc đi một mình, quen việc sống một mình và quen việc chăm con một mình... không có anh. Nếu một người đã chẳng coi trọng mình và cũng chẳng quan trọng đối với mình nữa, thì việc người đó đi hay ở lại có còn nghĩa lý gì đâu, đúng không anh?
Em đã từng hận anh, nhưng có lẽ bây giờ nó không còn nhiều nữa. Chỉ bởi vì tình cảm của em dành cho anh chẳng còn nhiều, nên dù hận thù hay không thì có còn quan trọng gì đâu. Đến một ngày sẽ chẳng còn gì nữa, không hận cũng chẳng yêu, chỉ còn là tình cảm hời hợt, hững hờ của những người dưng lướt qua nhau thôi nhỉ?
Mọi chuyện rồi cũng sẽ trôi qua, nó vẫn sẽ chạy đúng theo quy luật của nó là trở thành “quá khứ”. Ta không thể cứ mãi sống trong quá khứ này được. Còn rất nhiều việc, rất nhiều thứ đang đợi ta ở hiện tại và cả ở tương lai phía trước. Anh sẽ tìm người “dâu hiền, vợ đảm” mà anh mong cho gia đình mình. Còn em, cũng sẽ sống cuộc sống của em thật tốt, thật tốt. Ngày mai đây trên đường đời tấp nập, nếu có vô tình gặp mặt hãy xem như là hai người dưng đã từng quen.
Autumn
Ảnh: internet
Comments