Vị khán giả trung thành
Kỉ niệm tuổi thơ, luôn là cái gì đó vô cùng trong trẻo mỗi khi nhớ về, đó là khoảng trời mãi mãi tươi xanh nhất mà lớp bụi thời gian không thể phủ mờ được
Tuổi thơ con xoay theo đôi chân nhỏ đi đôi giày múa trắng tinh, trên những sân khấu sáng rực ánh đèn, cùng dáng mẹ lặng lẽ dưới khán đài dõi theo, nơi mà ánh đèn có lẽ chẳng bao giờ chiếu tới...
Chiều nay dọn tủ quần áo, con vô tình thấy chiếc váy múa màu xanh. Chiếc váy mà trước đây con mặc còn nhiều hơn là đồng phục đi học. Ngày xưa con bé xíu, mẹ dịu dàng co thêm một nấc áo thành hai cái nơ xinh ơi là xinh trên vai, nhờ nó mà lần nào đi diễn, con cũng không làm lẫn váy với bạn, vì váy con có bàn tay mẹ đánh dấu cẩn thận...
Con bỗng nhiên nhớ về những ngày xưa, nhớ về những ngày đi diễn háo hức dậy sớm để mẹ cho con búi tóc, được mẹ cẩn thận thắt thêm cho hai cái dây hồng rực rỡ. Rồi con xúng xính trong bộ cánh rực rỡ, lên sân khấu cùng các bạn.
Ngày xưa ấy, con đã đi diễn bao nhiêu lần, có lẽ mẹ con mình cũng không còn nhớ nổi. Giờ đây khi kỉ niệm trở về, con chỉ còn nhớ dáng mẹ theo con từ sân khấu trường học, đến những sân khấu lớn hơn, cả khi lên truyền hình...mẹ cùng con đi dọc những sân khấu của tuổi thơ.
Ngày xưa, con còn là em bé xíu xiu trên sân khấu rộng lớn, chốc chốc lại ngó nghiêng ra sau cánh gà nhìn mẹ, hay dáo dác ánh mắt xuống khán giả mong mẹ nhắc bài cho, ngày ấy con thấy mẹ sao mà siêu đến thế, bao nhiêu là động tác mẹ đều nhớ hết. Có một điều mãi sau này lớn con mới nhận ra, đó là mẹ chưa một lần đứng trên sân khấu lớn, cũng không nghe được nhịp nhạc, đôi bàn tay vẫn tập cho con hằng ngày kia vốn chưa từng uốn dẻo thành thạo một điệu múa. Mẹ nói mẹ không hiểu gì về nghệ thuật, nhưng lần nào xem con múa xong, mẹ cũng khen con gái mẹ múa đẹp nhất, mẹ lúc nào cũng thích con gái mẹ đứng ở chính giữa sân khấu...
Con cũng vậy mẹ à. Dù thế nào, thì trong lòng con, mẹ vẫn là ánh đèn sân khấu sáng nhất, là khán giả mà ánh mắt con luôn hướng đến giữa muôn vàn cặp mắt khác đang nhìn về phía con. Con sẽ đưa mẹ xoay theo từng điệu nhạc, và thả mình trong những tràng pháo tay của mọi người. Chúng là của con ba phần, bảy phần còn lại, xin dành cho sự tận tâm và dịu dàng của người phụ nữ đứng sau ánh đèn sân khấu.
Đã lâu lắm rồi mẹ không còn buộc tóc cho con nữa mẹ nhỉ, cũng không còn trang điểm cho con nữa. Những hôm tự mình chuẩn bị đi diễn, con vẫn nhớ mẹ thường mắng con vội vàng, chải tóc chỉ chải có nửa đầu trên, chẳng chịu chải tới chân tóc bao giờ, cũng hay cằn nhằn con make kem nền không đều tay như mẹ vẫn làm... Con vẫn muốn mãi là bé gái thắt bím nơ hồng hai bên, được mẹ dặm thêm chút phấn, tô thêm tẹo son xinh xinh trước giờ diễn. Giờ đây, mỗi lần ngồi trong cánh gà chờ lượt diễn, con đều nhớ về ngày xưa để con như vẫn thấy mẹ đang đứng đâu đó trong hàng ngàn con người ngồi dưới kia, thấp thỏm chờ mong được thấy con tỏa sáng.
Con chưa từng run khi đứng trước khán giả, vì trong lòng con luôn tôn thờ một tín ngưỡng duy nhất, và con chỉ cần đứng vững vì một khán giả mà thôi.
Con cũng sẽ cố gắng để được đứng vững trên sân khấu của chính mình, và có thể tự tin cười tươi nhìn thẳng về phía trước như mẹ vẫn hay dặn dò. Chỉ cần mẹ mãi mãi đứng ở đó, như những ngày con còn ấu thơ.
Tuệ Đan
Ảnh: internet
Tuổi thơ con xoay theo đôi chân nhỏ đi đôi giày múa trắng tinh, trên những sân khấu sáng rực ánh đèn, cùng dáng mẹ lặng lẽ dưới khán đài dõi theo, nơi mà ánh đèn có lẽ chẳng bao giờ chiếu tới...
Chiều nay dọn tủ quần áo, con vô tình thấy chiếc váy múa màu xanh. Chiếc váy mà trước đây con mặc còn nhiều hơn là đồng phục đi học. Ngày xưa con bé xíu, mẹ dịu dàng co thêm một nấc áo thành hai cái nơ xinh ơi là xinh trên vai, nhờ nó mà lần nào đi diễn, con cũng không làm lẫn váy với bạn, vì váy con có bàn tay mẹ đánh dấu cẩn thận...
Con bỗng nhiên nhớ về những ngày xưa, nhớ về những ngày đi diễn háo hức dậy sớm để mẹ cho con búi tóc, được mẹ cẩn thận thắt thêm cho hai cái dây hồng rực rỡ. Rồi con xúng xính trong bộ cánh rực rỡ, lên sân khấu cùng các bạn.
Ngày xưa ấy, con đã đi diễn bao nhiêu lần, có lẽ mẹ con mình cũng không còn nhớ nổi. Giờ đây khi kỉ niệm trở về, con chỉ còn nhớ dáng mẹ theo con từ sân khấu trường học, đến những sân khấu lớn hơn, cả khi lên truyền hình...mẹ cùng con đi dọc những sân khấu của tuổi thơ.
Ngày xưa, con còn là em bé xíu xiu trên sân khấu rộng lớn, chốc chốc lại ngó nghiêng ra sau cánh gà nhìn mẹ, hay dáo dác ánh mắt xuống khán giả mong mẹ nhắc bài cho, ngày ấy con thấy mẹ sao mà siêu đến thế, bao nhiêu là động tác mẹ đều nhớ hết. Có một điều mãi sau này lớn con mới nhận ra, đó là mẹ chưa một lần đứng trên sân khấu lớn, cũng không nghe được nhịp nhạc, đôi bàn tay vẫn tập cho con hằng ngày kia vốn chưa từng uốn dẻo thành thạo một điệu múa. Mẹ nói mẹ không hiểu gì về nghệ thuật, nhưng lần nào xem con múa xong, mẹ cũng khen con gái mẹ múa đẹp nhất, mẹ lúc nào cũng thích con gái mẹ đứng ở chính giữa sân khấu...
Con cũng vậy mẹ à. Dù thế nào, thì trong lòng con, mẹ vẫn là ánh đèn sân khấu sáng nhất, là khán giả mà ánh mắt con luôn hướng đến giữa muôn vàn cặp mắt khác đang nhìn về phía con. Con sẽ đưa mẹ xoay theo từng điệu nhạc, và thả mình trong những tràng pháo tay của mọi người. Chúng là của con ba phần, bảy phần còn lại, xin dành cho sự tận tâm và dịu dàng của người phụ nữ đứng sau ánh đèn sân khấu.
Đã lâu lắm rồi mẹ không còn buộc tóc cho con nữa mẹ nhỉ, cũng không còn trang điểm cho con nữa. Những hôm tự mình chuẩn bị đi diễn, con vẫn nhớ mẹ thường mắng con vội vàng, chải tóc chỉ chải có nửa đầu trên, chẳng chịu chải tới chân tóc bao giờ, cũng hay cằn nhằn con make kem nền không đều tay như mẹ vẫn làm... Con vẫn muốn mãi là bé gái thắt bím nơ hồng hai bên, được mẹ dặm thêm chút phấn, tô thêm tẹo son xinh xinh trước giờ diễn. Giờ đây, mỗi lần ngồi trong cánh gà chờ lượt diễn, con đều nhớ về ngày xưa để con như vẫn thấy mẹ đang đứng đâu đó trong hàng ngàn con người ngồi dưới kia, thấp thỏm chờ mong được thấy con tỏa sáng.
Con chưa từng run khi đứng trước khán giả, vì trong lòng con luôn tôn thờ một tín ngưỡng duy nhất, và con chỉ cần đứng vững vì một khán giả mà thôi.
Con cũng sẽ cố gắng để được đứng vững trên sân khấu của chính mình, và có thể tự tin cười tươi nhìn thẳng về phía trước như mẹ vẫn hay dặn dò. Chỉ cần mẹ mãi mãi đứng ở đó, như những ngày con còn ấu thơ.
Tuệ Đan
Ảnh: internet
Comments