Bố dạy con khôn lớn, con cùng người già đi
Ngày bé, con gái lúc nào cũng quấn quýt với bố. Người ta vẫn nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố quả không sai. Bố đi chơi ở đâu cũng mang theo, đi ăn bố uống bia con cũng đòi uống. Váy của con đều là bố chọn, bố bảo luôn muốn con như nàng công chúa.
Lớn hơn một chút, con bắt đầu ngang bướng và xa cách bố. Con không còn thích mặc váy, không còn lẽo đẽo theo bố đi chơi. Hai bố con bất đồng quan điểm, cãi vã và có khi cả thời gian dài chẳng nói chuyện với nhau. Bố dạy con bằng roi, bằng những lời ngiêm khắc bởi con ương bướng chẳng muốn nghe lời.
Con thầm mến một người bạn cùng bàn, bố viết bức thư để trong cặp của con. Bố nói rung động đầu đời là điều khó tránh khỏi nhưng không được để ảnh hưởng đến việc học. Chỉ cần cả hai cùng cố gắng, bố sẽ nói với mẹ không gay gắt với hai đứa. Lần đó con đã khóc nhoè cả lá thư bố viết. Bố có thể kiệm lời, có thể không thể hiện yêu thương nhưng bố chưa bao giờ để con một mình.
Thất tình, khi về nhà con vẫn tỏ ra vui vẻ để bố mẹ không lo lắng. Con bỏ hết mấy bộ quần áo đôi của hai đứa, nhận ra mua nhiều đồ đôi thật sai lầm. Ngày đi học bố đưa ra bến xe rồi nhét mấy tờ tiền vào tay.
- Tiền gì vậy ạ?
- Bố thấy con hay xem mấy cái váy, cầm tiền thích gì thì mua. Mẹ cầm tiền cả, đây là tiền thưởng của cơ quan bố tháng vừa rồi. Con gái dù thế nào cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Việc học khiến con mệt mỏi, mỗi lần về quê mẹ đều bảo bố đợi con về mới thịt gà. Bố bảo nếu không muốn học nữa thì về nhà bố nuôi.
Con gái lớn rồi, bố hay bảo yêu ai thì yêu gần thôi để bố mang ghế sang ngồi trước cửa nhà người ta thăm dò. Nếu thấy không ổn lập tức giải tán chứ cưới về khổ con. Nhà người ta mà bố làm như căn cứ kẻ thù vậy.
Rồi con cũng thương một người, trưởng thành và bình yên. Khi bố biết quê anh ở xa, bố chỉ im lặng không nói gì. Hôm hai bố con đi cùng xe, bố hỏi anh ấy thế nào, có để con khóc bao giờ không. Lần đầu tiên con thấy bố nói nhiều như thế, bố lo con gái thiệt thòi. Rồi bố thở dài “Đấy cứ không cho yêu xa, giờ nó yêu rồi cũng phải chấp nhận chứ biết làm sao”. Khi đó con đã rất hạnh phúc gục xuống vai bố, đôi vai vững chắc nhất đời con.
Hôm nay con thấy ảnh bố chụp với mấy người bạn, nhận ra mái tóc bố là bạc nhất. Hôm nào về nhất định con phải nhuộm lại tóc cho bố thôi.
Bố không còn trẻ nữa, không còn cõng con từ trường về nhà, không còn dùng roi mỗi khi con không nghe lời. Bố bảo con gái rồi cũng là con người ta. Nhất định không đâu bố, con vẫn mãi là đứa con gái bé bỏng của bố. Dù con có cùng người già đi nhưng sự thật thì bố mới chính là người đã dạy con khôn lớn và bố mới chính là người đàn ông chắc chắn không bao giờ bỏ rơi con trong cuộc đời này.
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
Lớn hơn một chút, con bắt đầu ngang bướng và xa cách bố. Con không còn thích mặc váy, không còn lẽo đẽo theo bố đi chơi. Hai bố con bất đồng quan điểm, cãi vã và có khi cả thời gian dài chẳng nói chuyện với nhau. Bố dạy con bằng roi, bằng những lời ngiêm khắc bởi con ương bướng chẳng muốn nghe lời.
Con thầm mến một người bạn cùng bàn, bố viết bức thư để trong cặp của con. Bố nói rung động đầu đời là điều khó tránh khỏi nhưng không được để ảnh hưởng đến việc học. Chỉ cần cả hai cùng cố gắng, bố sẽ nói với mẹ không gay gắt với hai đứa. Lần đó con đã khóc nhoè cả lá thư bố viết. Bố có thể kiệm lời, có thể không thể hiện yêu thương nhưng bố chưa bao giờ để con một mình.
Thất tình, khi về nhà con vẫn tỏ ra vui vẻ để bố mẹ không lo lắng. Con bỏ hết mấy bộ quần áo đôi của hai đứa, nhận ra mua nhiều đồ đôi thật sai lầm. Ngày đi học bố đưa ra bến xe rồi nhét mấy tờ tiền vào tay.
- Tiền gì vậy ạ?
- Bố thấy con hay xem mấy cái váy, cầm tiền thích gì thì mua. Mẹ cầm tiền cả, đây là tiền thưởng của cơ quan bố tháng vừa rồi. Con gái dù thế nào cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Việc học khiến con mệt mỏi, mỗi lần về quê mẹ đều bảo bố đợi con về mới thịt gà. Bố bảo nếu không muốn học nữa thì về nhà bố nuôi.
Con gái lớn rồi, bố hay bảo yêu ai thì yêu gần thôi để bố mang ghế sang ngồi trước cửa nhà người ta thăm dò. Nếu thấy không ổn lập tức giải tán chứ cưới về khổ con. Nhà người ta mà bố làm như căn cứ kẻ thù vậy.
Rồi con cũng thương một người, trưởng thành và bình yên. Khi bố biết quê anh ở xa, bố chỉ im lặng không nói gì. Hôm hai bố con đi cùng xe, bố hỏi anh ấy thế nào, có để con khóc bao giờ không. Lần đầu tiên con thấy bố nói nhiều như thế, bố lo con gái thiệt thòi. Rồi bố thở dài “Đấy cứ không cho yêu xa, giờ nó yêu rồi cũng phải chấp nhận chứ biết làm sao”. Khi đó con đã rất hạnh phúc gục xuống vai bố, đôi vai vững chắc nhất đời con.
Hôm nay con thấy ảnh bố chụp với mấy người bạn, nhận ra mái tóc bố là bạc nhất. Hôm nào về nhất định con phải nhuộm lại tóc cho bố thôi.
Bố không còn trẻ nữa, không còn cõng con từ trường về nhà, không còn dùng roi mỗi khi con không nghe lời. Bố bảo con gái rồi cũng là con người ta. Nhất định không đâu bố, con vẫn mãi là đứa con gái bé bỏng của bố. Dù con có cùng người già đi nhưng sự thật thì bố mới chính là người đã dạy con khôn lớn và bố mới chính là người đàn ông chắc chắn không bao giờ bỏ rơi con trong cuộc đời này.
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
Comments