Giấc mơ mùa thu không thành
Thu lại về, mọi thứ trở nên dễ chịu và mong manh hơn. Cô tự nhắc bản thân khoác thêm chiếc áo mỏng khi ra đường. Cô nhận những tấm thiệp hồng của bạn bè, lòng man mác nghĩ về anh. Mùa thu năm nay với cô vẫn vậy, nhẹ nhàng nhưng có chút nao lòng. Năm ấy cũng vào ngày thu, anh vội buông tay cô tới một miền đất lạ...
Ba năm qua, nhớ về anh cô không còn thấy lòng mình dậy sóng, nhưng hình ảnh của anh trong tâm trí cô vẫn luôn hiện rõ từng đường nét. Anh và cô quen nhau trên con đường ngào ngạt hương hoa sữa, anh nói anh yêu Hà Nội và yêu vẻ dịu dàng như mùa thu của cô. Cô chẳng thể quên ngày anh tặng cô bó thạch thảo tím biếc cùng lời tỏ tình “Em có muốn cùng anh xây một tình yêu bình dị đến cuối đời”. Cô đã vùi vào lồng ngực vững chắc của anh mà gật đầu.
Cô nhớ những lần hai đứa nắm tay nhau trên con phố phủ đầy lá vàng mà thấy lòng mình thật bình yên.
Cô nhớ những nụ hôn ấm áp trong những ngày thu se lạnh.
Và cô nhớ về những kế hoạch của hai đứa, mơ về ngày cô mặc váy cô dâu ôm bó thạch thảo như minh chứng cho tình yêu giữa hai người.
Nhưng rồi cô sững sờ, mùa thu năm ấy anh đột ngột báo tin anh phải sang Pháp định cư cùng gia đình. Anh muốn chia tay, muốn rời Hà Nội và từ bỏ mùa thu của anh. Một tuần trước khi anh đi, cô thẫn thờ trong sự tuyệt vọng. Cô chỉ còn biết khóc để thể hiện nỗi buồn, mỗi ngày chỉ nghĩ về quá khứ của hai người.
Rồi anh đi thật, anh đến gặp cô nói vài điều rồi rời đi nhanh chóng. Anh để lại cho cô vết thương chẳng thể liền sẹo...
Cô ở đây cùng mùa thu, cô phải chấp nhận anh đã buông tay và tự yêu lấy bản thân mình nhiều hơn trước. Hôm nay, cô có một buổi chiều mua sắm vui vẻ, cô sắp được thấy cô bạn thân lên xe hoa. Nhìn cô bạn trong chiếc váy cưới bồng bềnh, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc. Mùa cưới lại về, lòng cô có lẽ đã nhẹ nhàng hơn…
Ba năm qua, nhớ về anh cô không còn thấy lòng mình dậy sóng, nhưng hình ảnh của anh trong tâm trí cô vẫn luôn hiện rõ từng đường nét. Anh và cô quen nhau trên con đường ngào ngạt hương hoa sữa, anh nói anh yêu Hà Nội và yêu vẻ dịu dàng như mùa thu của cô. Cô chẳng thể quên ngày anh tặng cô bó thạch thảo tím biếc cùng lời tỏ tình “Em có muốn cùng anh xây một tình yêu bình dị đến cuối đời”. Cô đã vùi vào lồng ngực vững chắc của anh mà gật đầu.
Cô nhớ những lần hai đứa nắm tay nhau trên con phố phủ đầy lá vàng mà thấy lòng mình thật bình yên.
Cô nhớ những nụ hôn ấm áp trong những ngày thu se lạnh.
Và cô nhớ về những kế hoạch của hai đứa, mơ về ngày cô mặc váy cô dâu ôm bó thạch thảo như minh chứng cho tình yêu giữa hai người.
Nhưng rồi cô sững sờ, mùa thu năm ấy anh đột ngột báo tin anh phải sang Pháp định cư cùng gia đình. Anh muốn chia tay, muốn rời Hà Nội và từ bỏ mùa thu của anh. Một tuần trước khi anh đi, cô thẫn thờ trong sự tuyệt vọng. Cô chỉ còn biết khóc để thể hiện nỗi buồn, mỗi ngày chỉ nghĩ về quá khứ của hai người.
Rồi anh đi thật, anh đến gặp cô nói vài điều rồi rời đi nhanh chóng. Anh để lại cho cô vết thương chẳng thể liền sẹo...
Cô ở đây cùng mùa thu, cô phải chấp nhận anh đã buông tay và tự yêu lấy bản thân mình nhiều hơn trước. Hôm nay, cô có một buổi chiều mua sắm vui vẻ, cô sắp được thấy cô bạn thân lên xe hoa. Nhìn cô bạn trong chiếc váy cưới bồng bềnh, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc. Mùa cưới lại về, lòng cô có lẽ đã nhẹ nhàng hơn…
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
Comments