Hãy trả lời anh những câu hỏi

Nếu một ngày gặp lại, anh sẽ nhìn em và mỉm cười chào em, thật nhẹ nhàng như những người bạn lâu ngày gặp lại...

Nếu một ngày gặp lại, anh sẽ không nhắc về những gì của ngày hôm qua, vì anh biết, quá khứ chỉ là những  ký ức và chúng ta không thể sống mãi với những kỷ niệm đã cũ.

Nếu gặp lại, anh sẽ nhìn người với một sự bình yên lạ thường.
Và nếu như có ngày gặp lại giữa biển người mênh mông ấy, anh sẽ không bối rối như phút đầu gặp gỡ.

Vì thời gian đã làm anh chai sạn hơn với những cảm xúc thoáng qua.


Còn em thì sao…???
Nếu một ngày gặp lại, em có coi anh  như một người bạn? Hay sẽ đẩy anh ra xa cuộc sống của em như đã từng?
Nếu một ngày gặp lại, liệu em có quan tâm đến cuộc sống của anh, hay thờ ơ, hờ hững như trước?
Nếu một ngày gặp lại, em có mỉm cười thay vì sẽ lạnh lùng mà bước lướt qua nhau?

Khi anh nhớ hay nghĩ về một người, thật ra  muôn vạn sự trên đời vẫn thế, chỉ có lòng anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Hay khi anh nói quên, nói buông thì mọi thứ vẫn vậy, chỉ là lòng anh không còn bình yên như trước.....Rồi tất cả trở nên hụt hẫng khi anh nhận ra rằng: Nếu một ngày chúng ta gặp lại, anh sẽ lướt qua em như hai người xa lạ đi qua nhau trên đường đời tấp nập ấy.

Nhưng, dường như trong anh luôn muốn những điều chẳng bao giờ xảy ra thì phải? Tựa như chẳng thể ôm được gió mà vẫn muốn dang tay... ngộ quá, em nhỉ. Như muốn ôm em trọn vào lòng mình ủ ấm đi qua những ngày mùa đông đang dần tới ấy.

Và rồi, chính sự im lặng của em đã khiến anh phải nhủ lòng mình cố gắng đừng nên huyễn hoặc chính trái tim mình nữa. Khoảnh khắc chạm vào ánh mắt nhau, nhìn thấy nhau giữa biển người rộng lớn - vậy là đủ cho một nỗi nhớ đi qua; là đủ cho những điều mong đợi khi trước. Ngay khoảnh khắc ấy, trong giây phút cơn mưa chuyển mùa, em ở đó là thật, chúng ta thấy nhau là thật và chúng ta lạc nhau ngay khi mùa đông vừa bắt đầu cũng là thật. Đúng không em…?

Cao Nam Minh
Ảnh: internet

Comments