Một lần và mãi mãi
Yêu - dù chỉ một ngày cũng sẽ là mãi mãi.
Nhớ - dù chỉ một lần vẫn là mãi nhớ thương!
Khi cơn mưa xối xả ùa xuống lòng thành phố, đan xen những giọt long lanh với những ánh đèn dần kéo một ngày đang tắt. Sài Gòn với những cơn nắng mưa vội vã, như người với người cũng vội vã lướt qua đời nhau.
Hà Nội cũng vậy, cũng những ngày mưa thu dội xuống trên từng con phố.
Cô nhớ Hà Nội, nhớ những cơn mưa, và nhớ những ngày đầu gặp anh - trời cũng đổ cơn mưa như trút, nụ hôn đầu của cô cũng ở dưới cơn mưa, mưa lăn nhòa trên ô cửa kính. Những cơn mưa luôn xuất hiện vào những ngày anh đến. Những lần như vậy, cô hay hỏi anh là mưa mang anh đến hay là anh mang mưa đến. Anh chỉ cười rồi đặt lên môi cô một nụ hôn rồi nói: "Bởi môi em khô cằn, có một sa mạc ở sâu trong ngực trái tim em, nên anh và mưa cùng đến, tưới mát tâm hồn em, được chứ?"
Những cơn mưa năm nào, Hà Nội chuyển mình khẽ vào mùa. Cả hai đã bao lần cùng nhau đi qua bao mùa mưa nắng của phố, của nhớ thương, và của lặng im. Anh đã từng kể cho cô nghe về những thành phố anh từng qua: Paris hoa lệ, London huyền ảo, Lasvegas đầy sôi động, hay một Grand Canyon hùng vĩ, một Tokyo sạch đẹp với những cánh hoa anh đào xoay xoay trong gió, một Seoul hiện đại...
Nhớ năm trước anh chẳng đón tết ở Hà Nội, chuyến công tác ở Sydney khiến anh phải xa quê hương. Nên hai mươi lăm tết, anh và cô cùng nhau lên Hàng Lược chụp những bức ảnh về chợ hoa. Rồi năm nào nữa, đêm hai chín tết, anh vẫn qua nhà cô, hai đứa chở nhau lòng vòng từng con phố, ngắm cái không khí người ta rộn ràng tất bật của cuối năm. Cô nhắc anh chạy xe máy thôi, hai đứa đi dưới trời đông Hà Nội lạnh lẽo mà cả hai thấy ấm áp như mùa xuân đã tới. ..
Rồi khi những sớm mai anh chạy xe đi làm, cô đến trường. Anh ngồi cafe trên đường Trần Hưng Đạo, cô ngồi trong lớp và xem ảnh anh selfie. Nụ cười đó cùng với đôi mắt sâu thẳm của anh chất chứa sau cặp kính trong…
"Em vào nam làm việc à?" – rồi giữa hai người là một sự lặng im tạo nên một vực sâu khoảng cách lớn.
Cô đã xa những con phố nồng nàn của Hà thành, cô đã không còn đủ kiên nhẫn và niềm tin để chờ anh, cùng anh đi qua những mùa giận hờn, những mùa thương nhớ.
Chiều nay, Sài Gòn đổ cơn mưa ướt, nhìn ra cơn mưa đã ướt nhòa ô cửa kính, cô thầm thì theo giai điệu bài hát “Chỉ còn những mùa nhớ”, để rồi thấp thoáng trong đó có cnh, có cô, và có những ngọt ngào ngày xưa cũ....
(còn nữa)
Cao Nam Minh
Ảnh: internet
Nhớ - dù chỉ một lần vẫn là mãi nhớ thương!
Khi cơn mưa xối xả ùa xuống lòng thành phố, đan xen những giọt long lanh với những ánh đèn dần kéo một ngày đang tắt. Sài Gòn với những cơn nắng mưa vội vã, như người với người cũng vội vã lướt qua đời nhau.
Hà Nội cũng vậy, cũng những ngày mưa thu dội xuống trên từng con phố.
Cô nhớ Hà Nội, nhớ những cơn mưa, và nhớ những ngày đầu gặp anh - trời cũng đổ cơn mưa như trút, nụ hôn đầu của cô cũng ở dưới cơn mưa, mưa lăn nhòa trên ô cửa kính. Những cơn mưa luôn xuất hiện vào những ngày anh đến. Những lần như vậy, cô hay hỏi anh là mưa mang anh đến hay là anh mang mưa đến. Anh chỉ cười rồi đặt lên môi cô một nụ hôn rồi nói: "Bởi môi em khô cằn, có một sa mạc ở sâu trong ngực trái tim em, nên anh và mưa cùng đến, tưới mát tâm hồn em, được chứ?"
Những cơn mưa năm nào, Hà Nội chuyển mình khẽ vào mùa. Cả hai đã bao lần cùng nhau đi qua bao mùa mưa nắng của phố, của nhớ thương, và của lặng im. Anh đã từng kể cho cô nghe về những thành phố anh từng qua: Paris hoa lệ, London huyền ảo, Lasvegas đầy sôi động, hay một Grand Canyon hùng vĩ, một Tokyo sạch đẹp với những cánh hoa anh đào xoay xoay trong gió, một Seoul hiện đại...
Nhớ năm trước anh chẳng đón tết ở Hà Nội, chuyến công tác ở Sydney khiến anh phải xa quê hương. Nên hai mươi lăm tết, anh và cô cùng nhau lên Hàng Lược chụp những bức ảnh về chợ hoa. Rồi năm nào nữa, đêm hai chín tết, anh vẫn qua nhà cô, hai đứa chở nhau lòng vòng từng con phố, ngắm cái không khí người ta rộn ràng tất bật của cuối năm. Cô nhắc anh chạy xe máy thôi, hai đứa đi dưới trời đông Hà Nội lạnh lẽo mà cả hai thấy ấm áp như mùa xuân đã tới. ..
Rồi khi những sớm mai anh chạy xe đi làm, cô đến trường. Anh ngồi cafe trên đường Trần Hưng Đạo, cô ngồi trong lớp và xem ảnh anh selfie. Nụ cười đó cùng với đôi mắt sâu thẳm của anh chất chứa sau cặp kính trong…
"Em vào nam làm việc à?" – rồi giữa hai người là một sự lặng im tạo nên một vực sâu khoảng cách lớn.
Cô đã xa những con phố nồng nàn của Hà thành, cô đã không còn đủ kiên nhẫn và niềm tin để chờ anh, cùng anh đi qua những mùa giận hờn, những mùa thương nhớ.
Chiều nay, Sài Gòn đổ cơn mưa ướt, nhìn ra cơn mưa đã ướt nhòa ô cửa kính, cô thầm thì theo giai điệu bài hát “Chỉ còn những mùa nhớ”, để rồi thấp thoáng trong đó có cnh, có cô, và có những ngọt ngào ngày xưa cũ....
(còn nữa)
Cao Nam Minh
Ảnh: internet
Comments