Em - đàn bà "đã cũ"

Đi qua vài cuộc tình, trải qua hết tất cả hỉ, nộ, ái, ố trên thế gian này em bỗng mang một cái tên khác. Người ta gọi em là đàn bà "đã cũ". Nhưng anh biết không? Thời gian thì chẳng khi nào quay trở lại. Trên ngần ấy sự gập ghềnh trắc trở của cuộc sống này. Đàn bà "đã cũ" chỉ thôi mộng mơ chứ chưa bao giờ cuối đầu. Đàn bà như em khi đã đi qua giông bão của cuộc đời sẽ có nhiều hơn những gì một người con gái có.

Em chẳng nhẹ dạ, chẳng cả tin không còn non nớt cũng chẳng còn tin vào vài lời hứa hẹn của đàn ông. Bởi để sống sót đến bây giờ, em đã nuốt không biết bao cay đắng, chịu đủ khổ đau để miễn dịch với những lời trăng hoa phù phiếm ấy. Không còn tính dựa dẫm, không còn ngoan ngoãn đợi chờ anh quay về nhà như con mèo ngoan đợi chủ. Cả tuổi thanh xuân cũng đã vùi dập vò nát trong tay với biết bao người dưng. Đã thôi không còn cảm giác tim đập mạnh, hơi thở gấp gáp khi bất chợt gặp người khiến mình rung động.


Đàn bà như em sẽ học cách bất cần, cầm lên được sẽ bỏ xuống được. Chẳng phải bản thân em mạnh mẽ gì đâu, chỉ là không mạnh mẽ em biết mình phải làm thế nào. Em vẫn  sẽ khóc, khóc thật nhiều mỗi khi bị bỏ rơi nhưng hơn ai hết em hiểu được mình phải yêu bản thân mình trước đã. Dù tối hôm qua có vật vã đến như thế nào thì sáng hôm sau em cũng phải buộc mình váy vóc, tóc tai thật đẹp, tô son đỏ, vẽ má hồng để tiếp tục chiến đấu với đời.

Với em tình yêu không còn là thứ tốt đẹp nhiệm màu nữa, em chẳng còn tin chuyện cổ tích trên đời như cái thời em chưa tròn đôi mươi. Em bình thản sống cuộc sống cô độc riêng mình. Cứ để mọi thứ đến một cách tự nhiên, ông trời ắt có an bài mọi thứ. Chẳng phải em không mong cầu một tình yêu, em cũng chỉ là đàn bà với trái tim yếu mềm. Nơi đâu đó em cũng mong mình được nâng niu được vỗ về nhưng hơn ai hết em hiểu cuộc đời này làm gì bình yên đến vậy. Nhiều người vẫn thường bàn luận về em ở cái tuổi chớm ba mươi này. Nhưng chẳng lẽ đến quyền sống cho bản thân mình em cũng chẳng thể có được ư?

Có những ngày cô đơn đến sợ, định bụng sẽ nhất điện thoại lên gọi cho một người để tâm sự. Nhưng rốt cuộc biết gọi ai bây giờ. Người thật sự muốn nghe có được bao nhiêu hay chỉ toàn người giả vờ muốn nghe để mỉa mai. Đấy anh thấy không? Xung quanh em đều là cô quạnh. Thử hỏi em không gồng mình lên chống chọi thì ai sẽ gánh vác thay em bây giờ?


Đứng lên sau thương tổn, người đàn bà như em biết rằng, cuộc đời chẳng có gì là mãi mãi, rằng sẽ chẳng ai yêu mình như chính bản thân mình đâu. Vì thế em phải tự biết yêu bản thân hơn thay vì dành thời gian cho những phiền muộn vô cớ.

Ở đâu đấy sâu trong tâm hồn mình  em vẫn luôn khao khát được yêu thương, một thứ tình yêu mà sẽ chẳng giống như tình yêu non nớt cuồng nhiệt ngày còn trẻ. Hơn hết, đó là thứ tình cảm có thể xoa dịu chữa lành hết những tổn thương một thời đã qua. Một thứ tình cảm cho em cảm giác an toàn và bình yên.

Đàn bà "đã cũ" nghe xót xa thật, cũng giống như một chiếc áo cũ qua tay nhiều người, sờn vai, phai màu, chẳng còn giá trị như những cô gái mới lớn, chẳng biết nũng nịu, e thẹn. Em xin lỗi anh nếu một người đàn bà đã cũ thật khó để yêu thương. Bởi sự bất cần, đa nghi cần và khó hiểu. Để yêu đàn bà như em bắt buộc anh phải có một sự kiên trì. Là sự cố gắng gấp mười để em nhận ra tình cảm của anh là chân thành, là thật sự. Chỉ cần một sự nghi ngờ em sẽ tự động rút lui như cái cách để bảo vệ chính mình. Em ghét giành giật, em sợ bóng dáng của người thứ ba và hơn hết em sợ mình bị tổn thương lần nữa.

Suy cho cùng tình yêu này cũng sẽ chẳng mãnh liệt nồng cháy nhưng nó sẽ tràn đầy sự trân quý và vun đắp. Em chỉ cần một người đủ nhẹ nhàng, đủ bao dung với tất thảy những vấp ngã của em trong quá khứ. Chỉ mong anh đừng bao giờ nhắc đến quá khứ đó của em. Chỉ mong anh yêu em của hiện tại, cố gắng vì em của hiện tại. Bởi anh biết không, để gặp anh em đã đi qua rất nhiều thăng trầm, chịu rất nhiều đau thương. Anh sẽ chấp nhận yêu một người đàn bà đã cũ và mang nhiều vết thương lòng như em chứ?

Chang
Ảnh: internet

Comments