Em không ngại chờ anh
Bước chân khỏi quán cafe vắng, cơn gió lạnh ào tới rét thấu xương. Anh vội chạy lại phía trước ôm lấy em. Cơn gió mùa đầu tiên đã về, được hơi ấm của anh bao bọc thật thích. Mùa đông năm nay có lẽ là mùa đông ấm áp cuối cùng cho những năm tháng chờ đợi sau này....
- Em ơi! Anh chẳng muốn đi.
- Vẫn phải đi cơ mà, việc học cả đời quyết đinh vậy rồi.
- Học ba đến năm năm lận, yêu xa rắc rối lắm!
- Thì anh ráng học lấy cái bằng to to ý về sớm đi, em vẫn ở đây ngoan ngoãn đi làm cơ mà.
- Nhỡ đi làm rồi em gặp thằng nào cao hơn anh, tốt hơn anh, ngày nào cũng được gần em hơn anh, rồi nó cướp em luôn thì sao?...
Anh – chàng trai hai mươi lăm tuổi đang ôm chặt em nhõng nhẽo y như đưa trẻ. Em chỉ biết cười. Ừ nhỉ, em cũng chẳng nói trước được bản thân sau này sẽ trở thành người như thế nào nữa. Có khi nào cuộc sống vắng anh rồi em sẽ muốn tìm một nơi an toàn hơn? Có khi nào em mệt mỏi với những rắc rối khi yêu xa mà từ bỏ? Có khi nào có ai đó đến bên và em cảm thấy họ mới là người em muốn bên cạnh mãi mãi? Thật sự chẳng ai biết trước được tương lai sẽ ra sao. Nhưng trái tim em lại có chút ngang bướng, anh biết mà, đã thích gì rồi sẽ giữ cho bằng được nhất định không chịu thay đổi. Tình yêu này cũng thế, đã là của em rồi nhất định em không dễ từ bỏ đâu.
Anh à, Hà Nội với chúng ta không chỉ là nơi hai người vốn xa lạ trở thành thân thiết, không chỉ là nơi cất giữ thật nhiều kỉ niệm vui buồn. Hà Nội còn là nơi những thăng trầm, khát khao tuổi trẻ của chúng ta được chắp cánh bay xa. Mùa đông Hà Nội luôn có một người bên cạnh sửa ấm bàn tay lạnh.
- Em ơi anh chẳng muốn em vì chờ đợi mà buồn.
- Vậy thì em nói này, em rất vui và hạnh phúc vì mỗi ngày thức dậy được xé một tờ lịch, đếm ngược tới ngày chúng ta lại được bên nhau.
Mùa đông sang năm thôi chúng ta chỉ có thể chạm mặt nhau qua màn hình điện thoại, hơi ấm chẳng chạy qua được đường truyền dài nửa vòng trái đát. Nhưng em chẳng thấy bản thân lo lắng lắm vì em tin tình yêu của chúng ta, em tin anh sẽ muốn trở về Hà Nội gặp em.
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
- Em ơi! Anh chẳng muốn đi.
- Vẫn phải đi cơ mà, việc học cả đời quyết đinh vậy rồi.
- Học ba đến năm năm lận, yêu xa rắc rối lắm!
- Thì anh ráng học lấy cái bằng to to ý về sớm đi, em vẫn ở đây ngoan ngoãn đi làm cơ mà.
- Nhỡ đi làm rồi em gặp thằng nào cao hơn anh, tốt hơn anh, ngày nào cũng được gần em hơn anh, rồi nó cướp em luôn thì sao?...
Anh – chàng trai hai mươi lăm tuổi đang ôm chặt em nhõng nhẽo y như đưa trẻ. Em chỉ biết cười. Ừ nhỉ, em cũng chẳng nói trước được bản thân sau này sẽ trở thành người như thế nào nữa. Có khi nào cuộc sống vắng anh rồi em sẽ muốn tìm một nơi an toàn hơn? Có khi nào em mệt mỏi với những rắc rối khi yêu xa mà từ bỏ? Có khi nào có ai đó đến bên và em cảm thấy họ mới là người em muốn bên cạnh mãi mãi? Thật sự chẳng ai biết trước được tương lai sẽ ra sao. Nhưng trái tim em lại có chút ngang bướng, anh biết mà, đã thích gì rồi sẽ giữ cho bằng được nhất định không chịu thay đổi. Tình yêu này cũng thế, đã là của em rồi nhất định em không dễ từ bỏ đâu.
Anh à, Hà Nội với chúng ta không chỉ là nơi hai người vốn xa lạ trở thành thân thiết, không chỉ là nơi cất giữ thật nhiều kỉ niệm vui buồn. Hà Nội còn là nơi những thăng trầm, khát khao tuổi trẻ của chúng ta được chắp cánh bay xa. Mùa đông Hà Nội luôn có một người bên cạnh sửa ấm bàn tay lạnh.
- Em ơi anh chẳng muốn em vì chờ đợi mà buồn.
- Vậy thì em nói này, em rất vui và hạnh phúc vì mỗi ngày thức dậy được xé một tờ lịch, đếm ngược tới ngày chúng ta lại được bên nhau.
Mùa đông sang năm thôi chúng ta chỉ có thể chạm mặt nhau qua màn hình điện thoại, hơi ấm chẳng chạy qua được đường truyền dài nửa vòng trái đát. Nhưng em chẳng thấy bản thân lo lắng lắm vì em tin tình yêu của chúng ta, em tin anh sẽ muốn trở về Hà Nội gặp em.
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
Comments