"Đêm nằm mơ phố"

"Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết
Quên đi tình yêu quá vô cùng
Sương giăng Hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy..."

Có những đêm mưa phùn gió bấc như thế, những hạt mưa li ti đậu khẽ trên bờ vai áo người qua, từng cơn gió lạnh miên man len lỏi...Hà Nội những ngày đông buốt giá - tất cả như cồn cào, cuộn về trong nỗi nhớ thênh thang.

Hà Nội những đêm mùa đông dài sâu thẳm, những con đường ướt đẫm, vàng vọt dưới ánh đèn. Đi qua những con phố, hàng cây, những cơn mưa giá lạnh...để rồi tình yêu với những nồng nàn ấy cứ lớn dần lên. Những người con, những người lữ hành cứ vậy mà phải lòng Hà Nội, phải lòng những êm đềm ấy lúc nào không hay. Để khi xa là nhớ, gần lại cũng nhớ, nằm trong lòng thành phố cũng mang nỗi tương tư.


Cũng những đêm mưa lạnh như thế, nằm cuộn mình trong chiếc chăn, ở trên căn gác hai của khu tập thể của Đài, nằm nghe tiếng mưa rơi, nằm nghe gió rít qua ô cửa; hay có những khi tựa mình vào bên song cửa sổ, nhìn ra những hạt mưa nghiêng nghiêng nhẹ nhàng rơi dưới ánh đèn vàng vọt của chiếc đèn cao áp bên khu nhà D.

Cũng những ngày sớm mai buốt giá trong cơn mưa, đi trên con đường Giải Phóng, lên Lê Duẩn, rẽ Yết Kiêu, qua quảng trường 1/5 rẽ vào Đài, mà ai nấy đều cóng buốt, chào nhau mà hơi thở còn sám sương tựa khói.

"Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé ,con đường vàng ánh trăng
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng..."

Cũng những ngày mưa, cũng với những nỗi cô đơn. Những sớm mai dậy sớm, đi qua đường Thanh Niên mờ sương, vào Chùa Trấn Quốc thắp nén nhang rồi lại lang thang xuôi về Yên Phụ, Hồng Hà, rẽ Tràng Tiền chọn một que kem lạnh...hay những tiệm trà nóng giản dị bên vỉa hè với chiếc bạt nhỏ che mưa, ngồi đó lặng lẽ nhìn từng dòng người lại qua, hối hả, những ặp đôi ngồi trên xe máy ôm nhau ấm áp.

Cũng những ngày Hà Nội mưa bụi bay bay, lang thang với những bắp ngô nướng thơm nức, rẽ lên cầu Long Biên xin một chút gió để tái tê mà tự kéo cao chiếc cổ áo hay chiếc khăn. Và những khuya trên cầu, nhìn xuống khu chợ Long Biên tấp nập, kẻ bán người mua, kẻ gánh người gồng, những giọt mồ hôi lăn trên trán của những người lao động đang mệt nhọc mưu sinh.

Hà Nội giản dị ,mộc mạc nhưng lại hào hoa là thế. Hà Nội êm đềm, thân thương, quen thuộc là vậy...Hà Nội là nỗi nhớ, phải vậy không?

"Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết
Quên đi tình yêu quá vô cùng..."

Và rồi dù có đi xa tận nơi đâu, mùa đông này mình lại trở bên nhau, giữa lòng thành phố yên bình ấy, ôm một chút gió lạnh vào lòng, cùng đi qua những kỷ niệm đã cũ, những gì đã có...được không?
....

P/s:"Đêm nằm mơ phố" - tên bài hát của tác giả Việt Anh.

Cao Nam Minh
Ảnh: internet

Comments