Đã có một mùa đông như thế
Những cơn gió lạnh đã về len lỏi trong từng con phố. Đêm nay Hà Nội rơi vội cơn mưa phùn rét buốt. Thành phố thật sự đã chìm sâu vào mùa đông. Còn cô, vẫn chưa thể quên anh – đó là một sự thực. Cô không thể dối lòng mình là cô đang nghĩ về anh, nhớ nhiều và rất nhiều. Nhất là khi cơn mưa phùn cùng với gió lạnh cứ rít ngoài ô cửa sổ.
Có những mùa đông năm nào đó: từ phương xa chỉ có hai mùa mưa nắng, ở nơi mà không hề có mùa đông; có một người vẫn luôn nhắc cô rằng: “Có đi đâu thì nhớ mang theo áo ấm, đừng để bị lạnh nhé”, “Ước gì anh đến Hà Nội một lần để thưởng thức những cơn mưa mùa đông giá lạnh”…
Và giờ thì thành phố đã chìm trong mùa băng giá rồi đấy, chỉ là đã không còn những tin nhắn ấm áp như mùa đông nào đã cũ nữa.
Và dù cho đi qua bao mùa rét buốt sau đó, cô vẫn chưa đủ giá băng tim mình để quên anh. Do là cô đã quá cố chấp, hay là anh đã quá ấm áp. Anh như những tia nắng ấm, đã sưởi trái tim cô những ngày đông giá lạnh, khi trái tim cô bắt đầu biết yêu, để đến giờ anh vẫn như ngọn lửa âm ỉ cháy trong cô.
Dù cô đã biết tự đưa bàn tay vào túi áo khoác, tự kéo cao chiếc khăn quàng lên cổ, nhưng cô vẫn muốn ai đó nhắc nhở. Cô vẫn muốn ai đó hờn dỗi khi cô bướng bỉnh ko chịu nghe lời, tấm hình selfie gửi đi mà thấy phong phanh không khăn quàng trong những ngày giá lạnh ấy.
Năm tháng có thể trôi qua, mùa lại qua mùa. Mưa, nắng tàn phai nhiều điều, sao tới giờ anh vẫn chưa phai tàn trong cô. Để khi gió mùa về len qua từng con ngõ nhỏ, để giá lạnh bàn tay thiếu những ngón tay đan. Cô không thể ngăn mùa đông thôi giá lạnh, và cô cũng không thể ngăn trái tim mình thôi nhớ, thôi mong, thôi hy vọng...
Cô đã khi vọng một mùa đông nào đó, anh cùng cô đi dưới những cơn mưa bụi, có thể trú dưới tháp Hòa Phong hay ở bậc thềm bưu điện thành phố. Nhưng hy vọng đó, cô không biết bao giờ thành sự thật nữa hay không, cũng như không biết đến khi nào anh mới phai phôi trong trái tim cô.
Thôi thì, không thể quên được thì cứ nhớ, đừng cố quên đã từng có một mùa đông như thế.
Cao Nam Minh
Ảnh: internet
Có những mùa đông năm nào đó: từ phương xa chỉ có hai mùa mưa nắng, ở nơi mà không hề có mùa đông; có một người vẫn luôn nhắc cô rằng: “Có đi đâu thì nhớ mang theo áo ấm, đừng để bị lạnh nhé”, “Ước gì anh đến Hà Nội một lần để thưởng thức những cơn mưa mùa đông giá lạnh”…
Và giờ thì thành phố đã chìm trong mùa băng giá rồi đấy, chỉ là đã không còn những tin nhắn ấm áp như mùa đông nào đã cũ nữa.
Dù cô đã biết tự đưa bàn tay vào túi áo khoác, tự kéo cao chiếc khăn quàng lên cổ, nhưng cô vẫn muốn ai đó nhắc nhở. Cô vẫn muốn ai đó hờn dỗi khi cô bướng bỉnh ko chịu nghe lời, tấm hình selfie gửi đi mà thấy phong phanh không khăn quàng trong những ngày giá lạnh ấy.
Năm tháng có thể trôi qua, mùa lại qua mùa. Mưa, nắng tàn phai nhiều điều, sao tới giờ anh vẫn chưa phai tàn trong cô. Để khi gió mùa về len qua từng con ngõ nhỏ, để giá lạnh bàn tay thiếu những ngón tay đan. Cô không thể ngăn mùa đông thôi giá lạnh, và cô cũng không thể ngăn trái tim mình thôi nhớ, thôi mong, thôi hy vọng...
Cô đã khi vọng một mùa đông nào đó, anh cùng cô đi dưới những cơn mưa bụi, có thể trú dưới tháp Hòa Phong hay ở bậc thềm bưu điện thành phố. Nhưng hy vọng đó, cô không biết bao giờ thành sự thật nữa hay không, cũng như không biết đến khi nào anh mới phai phôi trong trái tim cô.
Thôi thì, không thể quên được thì cứ nhớ, đừng cố quên đã từng có một mùa đông như thế.
Cao Nam Minh
Ảnh: internet
Comments