Cảm giác sắp phải rời xa anh, chẳng dễ dàng như em từng nghĩ
- Ăn xong anh bảo cái này
- Gì cơ ạ? Anh nói luôn đi tò mò thế sao em ăn được…
Anh nắm chặt tay tôi, nói từng chữ thật chậm:
- Anh nhận được giấy mời từ trường của Hàn rồi, trường top đầu đó.
- Vậy á, người yêu em giỏi quá đi. Có thế thôi mà còn đời ăn xong, định ăn mừng tiếp ạ?
- Em vui còn hơn anh nữa… nhanh mà em nhỉ, bốn năm thôi.
- Nhanh mà, Hàn cũng gần nữa.
- Ừ, gần hơn đi châu Âu, gọi về nhà cũng tiện…
Anh đưa tay vòng qua eo tôi kéo lại gần, như muốn khẳng định sẽ gọi cho tôi thường xuyên. Tôi chỉ cười. Nghe tin người yêu sắp đi học xa mà tôi cảm giác bản thân bình thản đến kì lạ. Tôi tiếp tục ăn ngon lành và nhanh chóng quên béng chuyện hệ trọng này. Nhưng mọi thứ vẫn tiếp diễn khiến tôi buộc phải chú ý.
Hà Nội đang sang đông, giữa không gian lạnh lẽo và đông đúc càng dễ khiến người ta lạc lõng. Nhìn anh bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi, tôi bắt đầu thấy sợ. Đến lúc tôi chẳng còn thờ ơ được nữa, hay có lẽ là buộc phải chấp nhận sự thật rằng anh sắp rời khỏi thành phố này. Từ khi yêu nhau, chúng tôi lúc nào cũng ở cạnh nhau, thỉnh thoảng tôi về quê vài ba ngày là anh kêu nhớ, những lần tôi bận rộn ôn thi anh đi làm về muộn vẫn chạy qua phòng ôm tôi một lát mới chịu về. Giận dỗi gì cũng phải gặp nhau, cãi nhau thế nào cũng luôn cầm tay nhau. Mỗi khi tôi buồn chỉ cần có anh ở bên ôm thật chặt, mọi thứ sẽ dần tan biến. Anh đi rồi, mọi chuyện sẽ ra sao?
Tôi biết anh rất muốn đi, đó là công việc, là ước mơ duy nhất của anh. Từ lúc bắt đầu yêu anh tôi đã biết trước sẽ đến lúc như thế này nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác lại khó chịu thế này. Có lẽ đến khi mọi thứ đến thật gần, người ta mới thực sự bận tâm đến nó. Tôi mỗi ngày vẫn vui vẻ khi gặp anh, hỏi đến chuyển du học vẫn chỉ với thái độ tò mò thích thú. Tôi không muốn anh đã bận rộn lại phải lo nghĩ chuyện của tôi. Nhưng nhìn tờ lịch thấy mỗi ngày trôi đi, nỗi buồn cứ dai dẳng đeo đuổi tôi và ngày càng nặng nề.
Liệu rằng chúng tôi có thể yêu xa mà vẫn thấy hạnh phúc?
Nhớ anh thì phải làm sao đây? Muốn ôm lấy anh thì phải làm sao? Muốn anh thử những món ăn mới thì phải làm sao? Nhỡ anh ốm thì ai sẽ chăm sóc anh? Hàng tá những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu. Ngày anh đi càng gần, tôi càng thấy mình bất an. Và anh, có lẽ đã nhận ra điều đó.
- Em à, anh sẽ rất nhớ em?
Anh vuốt nhẹ má tôi khi cả hai đang chuẩn bị về sau một ngày đi chơi khắp Hà Nội. Chẳng biết vì xúc động hay chọc đúng chỗ nào mà tôi cứ thế òa khóc như trẻ con. Trong lòng thật sự chỉ muốn nói “Anh đừng đi, ở lại với em” nhưng tôi biết mình không thể làm thế.
- Được rồi, chỉ là một cuộc thử thách xem chúng ta yêu nhau nhiều bao nhiêu thôi mà. Em sẽ luôn vui vẻ, anh đừng lo - Tôi quẹt nước mắt cứng cỏi nhìn anh nói thật rõ ràng.
- Anh sẽ cố gắng không làm em thất vọng, anh yêu em.
Anh kéo tôi vào lòng, bọc tôi trong chiếc áo khoác to xụ của anh. Cả hai không ai nói với ai câu nào nữa. Tôi hiểu anh cũng giống như tôi, không nỡ xa người mình yêu thương. Đếm từng ngày còn được ở cạnh nhau khiến người ta càng thêm nuối tiếc. Nhiều khi tôi chỉ mong thời gian ngừng lại một chút để có thể bên anh thêm một chút. Có khi tôi lại nghĩ thời gian hãy trôi nhanh đi để bốn năm trôi qua thật nhanh.
Dù thế nào, tôi cũng tin rằng, đi xa là để trở về bên cạnh những người ta yêu thương…
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
- Gì cơ ạ? Anh nói luôn đi tò mò thế sao em ăn được…
Anh nắm chặt tay tôi, nói từng chữ thật chậm:
- Anh nhận được giấy mời từ trường của Hàn rồi, trường top đầu đó.
- Vậy á, người yêu em giỏi quá đi. Có thế thôi mà còn đời ăn xong, định ăn mừng tiếp ạ?
- Em vui còn hơn anh nữa… nhanh mà em nhỉ, bốn năm thôi.
- Nhanh mà, Hàn cũng gần nữa.
- Ừ, gần hơn đi châu Âu, gọi về nhà cũng tiện…
Anh đưa tay vòng qua eo tôi kéo lại gần, như muốn khẳng định sẽ gọi cho tôi thường xuyên. Tôi chỉ cười. Nghe tin người yêu sắp đi học xa mà tôi cảm giác bản thân bình thản đến kì lạ. Tôi tiếp tục ăn ngon lành và nhanh chóng quên béng chuyện hệ trọng này. Nhưng mọi thứ vẫn tiếp diễn khiến tôi buộc phải chú ý.
Hà Nội đang sang đông, giữa không gian lạnh lẽo và đông đúc càng dễ khiến người ta lạc lõng. Nhìn anh bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi, tôi bắt đầu thấy sợ. Đến lúc tôi chẳng còn thờ ơ được nữa, hay có lẽ là buộc phải chấp nhận sự thật rằng anh sắp rời khỏi thành phố này. Từ khi yêu nhau, chúng tôi lúc nào cũng ở cạnh nhau, thỉnh thoảng tôi về quê vài ba ngày là anh kêu nhớ, những lần tôi bận rộn ôn thi anh đi làm về muộn vẫn chạy qua phòng ôm tôi một lát mới chịu về. Giận dỗi gì cũng phải gặp nhau, cãi nhau thế nào cũng luôn cầm tay nhau. Mỗi khi tôi buồn chỉ cần có anh ở bên ôm thật chặt, mọi thứ sẽ dần tan biến. Anh đi rồi, mọi chuyện sẽ ra sao?
Liệu rằng chúng tôi có thể yêu xa mà vẫn thấy hạnh phúc?
Nhớ anh thì phải làm sao đây? Muốn ôm lấy anh thì phải làm sao? Muốn anh thử những món ăn mới thì phải làm sao? Nhỡ anh ốm thì ai sẽ chăm sóc anh? Hàng tá những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu. Ngày anh đi càng gần, tôi càng thấy mình bất an. Và anh, có lẽ đã nhận ra điều đó.
- Em à, anh sẽ rất nhớ em?
Anh vuốt nhẹ má tôi khi cả hai đang chuẩn bị về sau một ngày đi chơi khắp Hà Nội. Chẳng biết vì xúc động hay chọc đúng chỗ nào mà tôi cứ thế òa khóc như trẻ con. Trong lòng thật sự chỉ muốn nói “Anh đừng đi, ở lại với em” nhưng tôi biết mình không thể làm thế.
- Được rồi, chỉ là một cuộc thử thách xem chúng ta yêu nhau nhiều bao nhiêu thôi mà. Em sẽ luôn vui vẻ, anh đừng lo - Tôi quẹt nước mắt cứng cỏi nhìn anh nói thật rõ ràng.
- Anh sẽ cố gắng không làm em thất vọng, anh yêu em.
Anh kéo tôi vào lòng, bọc tôi trong chiếc áo khoác to xụ của anh. Cả hai không ai nói với ai câu nào nữa. Tôi hiểu anh cũng giống như tôi, không nỡ xa người mình yêu thương. Đếm từng ngày còn được ở cạnh nhau khiến người ta càng thêm nuối tiếc. Nhiều khi tôi chỉ mong thời gian ngừng lại một chút để có thể bên anh thêm một chút. Có khi tôi lại nghĩ thời gian hãy trôi nhanh đi để bốn năm trôi qua thật nhanh.
Dù thế nào, tôi cũng tin rằng, đi xa là để trở về bên cạnh những người ta yêu thương…
Hạ Nhiên
Ảnh: internet
Comments