Chờ nhau nhé!

"Anh nhớ tiếng . Anh nhớ hình . Anh nhớ ảnh .
Anh nhớ em , anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời,
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm."
    (Trích: Tương tư chiều - Xuân Diệu)

Tình yêu làm cho những rung cảm bình thường trở nên thi vị hóa hơn, phải không anh? "Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương" phải chăng cũng có phần xoay quanh nguyên lí bí ẩn đến day dứt lòng người ấy. Khi vô tình đọc được những vần thơ " tả thực" ấy, em chợt nhận ra mình đã say với tình yêu, sống cuống quýt, vội vàng đến nhường nào khi thiếu vắng bóng hình anh. Em thấy mình cũng hệt như chàng trai trong câu chuyện thơ đầy lãng mạn trên, rất nhung nhớ một dáng hình vốn đã quá đỗi quen thuộc sau chiếc áo lúc nào cũng in vết những giọt mồ hôi những giờ tan tầm, dáng đứng hay khuôn mặt thanh tú nhưng lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày dài của anh.


Anh à, anh biết không? Em thoạt đầu đã vội mặc định anh chỉ là người lữ khách phương xa dừng chân ghé lại đột ngột nhưng chỉ trong giây lát trong trí nhớ của em. Vì sao vậy? Em biết anh từ một người chị họ rất thân thiết. Những tính từ cảm thán mà chị ấy gán ghép cho anh khiến em hoài nghi quá đỗi. Em làm sao có thể hình dung được một chàng trai hội tụ cả vẻ đẹp tài hoa lẫn tâm hồn nơi anh được đây, vì lí nào trên đời này lại còn sót một con người hoàn hảo đến thế - Em đã từng hỏi mình.

Nhưng rồi chúng ta cũng bắt đầu một mối quan hệ không tên vì chỉ em thấy được dung mạo của anh còn anh chưa từng hay biết cô gái vẫn thường trò chuyện với mình có dung nhan ra sao. Hay chí ít là anh rất tò mò về đối phương trong khi em lại biết rất nhiều thứ về cuộc sống, gia đình và cả tính tình của anh như thế nào nữa.Chúng ta dần vượt qua mọi hàng rào ngăn cách trước đó, nghĩa là mỗi người đang thâm nhập sâu hơn vào thế giới sống của người kia bằng cách lắng nghe và thấu hiểu. Em phát hiện ra dường như có một sự tài tình từ người trong cuộc, anh và em có những điểm giống nhau đến đặc biệt.

Tuy em luôn giấu kín những tâm tư dành cho anh, em nhún nhường chấp nhận danh phận em gái để không làm anh khó xử. Nhưng em ước gì, giá như anh biết được đằng sau những lần em phải nhắc lại mối quan hệ anh em của chúng ta là những lúc mà câu nói của em bỗng trở nên gượng gạo nhất, thô kệch nhất. Em nào mong muốn câu chuyện giữa anh và em phải kết thúc nếu một ngày người kia mà có lẽ chính là em thổ lộ tình cảm bấy lâu.

Hơn hết, em hiểu được chúng ta còn chặng đường rất dài để viết lên câu chuyện tình của đời mình. Nên...

Hãy chờ em, anh nhé! Sẽ đến một ngày anh biết được tình cảm mà em dành cho anh nhiều như thế nào.
...
Sớm thôi, em hứa đấy!

Thiên Yết
Ảnh: internet




Comments