Tàn úa những yêu thương!
_ “Cây héo rồi giờ làm sao?”
Chúng ta từng nhủ lòng sẽ không đặt ra một câu hỏi nào nữa. Ấy vậy mà khi cơn mưa ngang qua, cũng đủ làm nhớ làm thương dậy lên trong lòng. Hình ảnh về người cứ hiện hữu, ngay cả những dòng tin nhắn ngày cũ cũng như thước phim quay chậm, trình chiếu về trong tâm trí. Để rồi lại thấy dường như chúng ta chưa hề có xa cách; những thực ra chúng ta ở đó mà không phải ở đó.
Chúng ta vẫn còn trong tâm trí nhau, nhưng lại không còn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim nhau nữa. Vì sao vậy? Vì sao mà mỗi ngày mọi thứ đều nhạt nhẽo đi, rồi theo những phút giây lại thêm xa cách như vậy? Không còn vì nhau mà gửi đi những dòng tin nhắn giữa khi đêm khuya hay lúc sáng sớm. Vẫn thấy chấm xanh ấy vẫn sáng, vẫn biết nhau vừa mới truy cập đó, vẫn biết nhau online mà lại không nói gì cùng nhau, không còn sẻ chia hơn nữa. Vậy sao chúng ta còn giữ những kết nối ấy để làm gì kia chứ? Để vẫn đau thêm hay sao, để thấy thật gần mà cũng thật cách xa đó sao…?
Hay rồi, chính bản thân chúng ta cứ luôn cố chấp mà không chịu từ bỏ; tiếc nuối những ngọt ngào ngày xưa cũ. Chúng ta không muốn thừa nhận rằng: gặp gỡ rồi chia ly, chuyện hợp – tan là chuyện lẽ thường của cuộc sống. Vậy chúng ta quá ngốc đấy thôi, rồi cố chấp với sự ngốc nghếch ấy để rồi mỏi mệt chính trái tim mình và trái tim người.
Chúng ta vẫn cười những nụ cười trên môi, nhưng đó có phải là những nụ cuồi an nhiên, hay vẫn muốn cùng người sẻ chia những khoảnh khắc, nụ cười của niềm vui hay cả những giọt nước mắt của buồn đau. Chúng ta đã cố thay đổi mình, nhưng rồi chính khi rung động nhớ thương người là chúng ta đã đổi thay rồi, đã vì người mà không còn là mình của ngày trước nữa. Ấy vậy mà khi người lặng im; chúng ta lại không thể trở lại về mình như lúc ban đầu hay lại không thể đổi thay thêm một lần nữa.
Ừ, thì mầm tình cảm ấy, cây xanh trong tâm hồn chúng ta ấy, đã theo sự lặng im mà tàn úa đi. Vậy chúng ta có ươm nó lên xanh lại được nữa hay không, hay là cứ để nó tàn lụi như vậy? Đó là điều mà chúng ta không hề mong muốn, nhưng để ươm xanh mầm hạnh phúc ấy, không phải từ một phía mà làm nên được. Vậy, chúng ta có còn buồn không, khi chính những lặng im đã làm tàn úa mầm hy vọng trong trái tim, héo khô một niềm thương yêu ấy?
Cao Nam Minh
Ảnh: internet
Chúng ta từng nhủ lòng sẽ không đặt ra một câu hỏi nào nữa. Ấy vậy mà khi cơn mưa ngang qua, cũng đủ làm nhớ làm thương dậy lên trong lòng. Hình ảnh về người cứ hiện hữu, ngay cả những dòng tin nhắn ngày cũ cũng như thước phim quay chậm, trình chiếu về trong tâm trí. Để rồi lại thấy dường như chúng ta chưa hề có xa cách; những thực ra chúng ta ở đó mà không phải ở đó.
Chúng ta vẫn còn trong tâm trí nhau, nhưng lại không còn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim nhau nữa. Vì sao vậy? Vì sao mà mỗi ngày mọi thứ đều nhạt nhẽo đi, rồi theo những phút giây lại thêm xa cách như vậy? Không còn vì nhau mà gửi đi những dòng tin nhắn giữa khi đêm khuya hay lúc sáng sớm. Vẫn thấy chấm xanh ấy vẫn sáng, vẫn biết nhau vừa mới truy cập đó, vẫn biết nhau online mà lại không nói gì cùng nhau, không còn sẻ chia hơn nữa. Vậy sao chúng ta còn giữ những kết nối ấy để làm gì kia chứ? Để vẫn đau thêm hay sao, để thấy thật gần mà cũng thật cách xa đó sao…?
Chúng ta vẫn cười những nụ cười trên môi, nhưng đó có phải là những nụ cuồi an nhiên, hay vẫn muốn cùng người sẻ chia những khoảnh khắc, nụ cười của niềm vui hay cả những giọt nước mắt của buồn đau. Chúng ta đã cố thay đổi mình, nhưng rồi chính khi rung động nhớ thương người là chúng ta đã đổi thay rồi, đã vì người mà không còn là mình của ngày trước nữa. Ấy vậy mà khi người lặng im; chúng ta lại không thể trở lại về mình như lúc ban đầu hay lại không thể đổi thay thêm một lần nữa.
Ừ, thì mầm tình cảm ấy, cây xanh trong tâm hồn chúng ta ấy, đã theo sự lặng im mà tàn úa đi. Vậy chúng ta có ươm nó lên xanh lại được nữa hay không, hay là cứ để nó tàn lụi như vậy? Đó là điều mà chúng ta không hề mong muốn, nhưng để ươm xanh mầm hạnh phúc ấy, không phải từ một phía mà làm nên được. Vậy, chúng ta có còn buồn không, khi chính những lặng im đã làm tàn úa mầm hy vọng trong trái tim, héo khô một niềm thương yêu ấy?
Cao Nam Minh
Ảnh: internet
Comments