Tháng mười hai đã về, nhưng anh không trở lại

Tháng mười hai đã gõ cửa rồi đó anh. Mùa Đông đã tần ngần ngoài ngõ. Những chiếc xe đạp lách cách đã chở đầy những bông hoa họa mi trắng xinh, len lỏi vào từng con phố rồi đó.

Tháng mười hai về gõ cửa quán trà nhỏ, nơi góc nhỏ nhìn ra phía bờ hồ ấy, nơi mà chúng ta thường đọc cùng nhau cuốn sách vào những ngày đầu đông xưa cũ.

Tháng mười hai về rồi, sao anh vẫn chưa về với Hà Nội cùng em.

Em vẫn đi qua những hàng cây, qua cổng trường cũ – một mình vậy, và nhớ anh. Em đi qua những chiếc xe đạp nhỏ chở đầy hoa trên góc Thụy Khuê hay dọc con đường tàu Lê Duẩn ấy, cũng muốn mua cho mình một bó, cảm nhận những nét của Hà Nội mười hai mùa hoa. Nhưng rồi nếu làm như vậy, em lại càng thấy nhớ anh hơn.


Hà Nội, những mùa đã cũ nào đó, anh vẫn thường chở em tới trường, đi qua những gánh hoa ấy, anh vẫn thường mua cho em một bó nhỏ, vài cành xinh xinh, để em ôm vào lòng, ngồi phía sau anh. Rồi anh lại hát cho em bài “Hà Nội mười hai mùa hoa” của nhạc sĩ Giáng Son: Những cành hoa loa kèn tháng tư trắng muốt, một nụ sen hồng tháng sáu, họa mi trắng đầu đông, hay những cánh thạch thảo tím thắm…Anh đã đưa em đi qua bao mùa hoa trong suốt những tháng năm đại học như vậy.

Hà Nội vẫn thế, vẫn nồng nàn đi qua những mùa bình dị như vậy thôi anh à. Chỉ là Hà Nội đã vắng bóng anh bao mùa rồi nhỉ. Là năm, sáu hay bảy mùa hoa, em không nhớ nổi…? Dù là bao mùa đi chăng nữa, em vẫn thấy mùa nào cũng dài quá. Đi qua những mùa hoa mà không có anh, mùa hoa cũng không còn thắm, còn nồng nàn nữa. Em chỉ đành hờ hững đi qua những sắc hoa, những kỷ niệm ngày cũ. Buồn thay, khi đường đến công ty lại đi trên con đường cũ, và phải đi qua ngôi trường của anh và em – nơi chứa biết bao kỷ niệm của tuổi thanh xuân của hai chúng ta.

Ngày ra trường, anh nhất quyết muốn rời xa Hà Nội, anh nói: chỉ là tạm thời thôi, đi để thấy những chân trời mới; nhưng dù đi đâu, anh vẫn hướng về Hà Nội, hướng về em, và anh sẽ trở về. Nhưng giờ, ở nơi phương trời chỉ có hai mùa mưa nắng đó, anh đã không còn nhớ cái lạnh đầu đông, nhớ những sắc hoa, những nồng nàn Hà phố nữa rồi. Anh đã lặng im...

Em đã buồn, và cũng đã tập quen với điều đó. Chỉ là mùa của những cơn gió lạnh lại về; tại gió thôi anh à, tại gió khiến em lại chênh chao, khiến em nhớ về anh thêm chút nữa. Nhưng rồi, em sẽ cần tự mình đi qua những cơn gió mùa ấy, mỉm cười tự quàng cho mình chiếc khăn quàng. Rồi mùa cũng sẽ qua đúng không anh, rồi ký ức về anh cũng sẽ băng giá thôi.
Mùa về rồi, chỉ là anh đã không về, đó thôi!

Cao Nam Minh
Ảnh: internet


Comments