Có những lạnh lùng nhưng rất đỗi ngọt ngào

Vẫn là những ngày quên nhau
Mùa đông chẳng hẹn ước
Người đi tìm người độc bước
Người về tìm người dưng...

Mưa phùn, gió bấc, mấy chiếc lá vàng cuối đông còn vương lại trên cành khẳng khiu, đợi gió. Từng hạt mưa bụi nhỏ phảng phất bay theo ngọn gió lạnh.

Dòng người trên phố như hối hả hơn, vội vàng hơn lướt qua nhau, trùm dưới những chiếc áo nilon muôn sắc màu mà lướt qua nhau vô tình.

Bên mái hiên nhỏ, nó đứng đó khẽ đưa bàn tay ra, muốn chạm vào mưa, muốn chạm vào gió, nhưng mưa chỉ bông đùa, nhảy nhót trên từng ngón tay rồi theo gió bay đi, bỏ lại bàn tay bơ vơ giá lạnh. Khẽ rụt tay về với nụ cười: mưa mà, mưa thuộc về gió, là nó không thể bao giờ chạm vào được.
Mưa mùa đông đẹp, cái lạnh của mùa đông cũng rất đẹp. Thành phố này đẹp, những nỗi buồn cũng rất đẹp - nó nhủ thầm như thế. Nhưng, không ai có thể sống mãi với mùa đông, với mưa phùn gió bấc, với bão giông của cõi lòng. Nó không thể chờ cơn mưa không biết đến khi nào sẽ tạnh; kéo cao cổ áo, quàng lại chiếc khăn, phải bước đi thôi. Có đôi chút hạt mưa bụi bé nhỏ nào nhảy nhót vờn theo, đậu trên mái tóc.


Nó lại rẽ vào con phố Đinh Lễ quen thuộc, lựa một cuốn sách. Chợt nhớ ra từ những ngày đầu năm mới, nó chưa đi lựa một cuốn sách nào. Mới hôm qua thôi, trước khi ra ga, nó cũng lang thang chút Sài Gòn, đi qua từng con phố mới chớm quen, qua đường sách, ngồi dưới gốc cây trước bưu điện thành phố mà nghe tiếng chuông nhà thờ Đức Bà đổ dài tan vào từng hàng me. Mới hôm qua thôi, nó còn ở một nơi đầy nắng ấm áp. Đến khi cất cánh rời khỏi thành phố đầy nắng ấy, những nỗi buồn cũng gửi lại tất thảy, những chênh vênh gửi hết vào mây trời. Nó trở về với mùa đông, với cô đơn, như đã từng quen thuộc.

Bật một bản nhạc với những câu chuyện về mùa đông:

"Em, ngoài kia gió đông đang về vây quanh.
Em, ngoài kia phố khuya buồn tênh.
Anh nhìn em lặng yên run run vai gầy.
Anh nhìn em, càng thấy thương hơn.
Đêm đông kia dài lắm.
Đôi vai em gầy lắm.
Đôi vai em cần lắm, đôi vai…”

Cần một người là thế, nhớ một người là vậy. Nhưng cũng như mùa đông, nó chẳng thể sống mãi với nỗi nhớ ấy, khát khao ấy.Mùa đông lạnh thật đấy, cũng như những lặng im giá băng mà nó đã trải qua. Rồi mùa đông cũng sẽ qua, những lạnh lùng sẽ qua, những ngọt ngào đã qua.

Cao Nam Minh
Ảnh: internet


Comments